Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 255: Nói Hay Không




Một tay cầm bộ bài cẩu, một tay bắt đầu bấm niệm chú:

“Thất bát bất yếu cửu! Yếu cửu tựu độc thủ! Kim tứ ngân ngủ tiểu bản đắng, thiên địa đáp nhất đáp, phùng thuỷ tứ ngũ lục!”

Hai bộ bài cẩu bắt đầu biến dẻo dài ra, rơi xuống đất như bùn dọc theo kẽ hở giữa các móng tay, chui vào đất.

Thế nhưng, ngay khi bộ bài cẩu mới chui vào được một nửa, một cảnh tượng hiện ra mà Nhị Bính có lẽ không bao giờ tưởng tượng được.

Một cánh tay chỉ có ba ngón đột nhiên bật ra khỏi mặt đất, mang theo hai cục bài cẩu mềm nhũn, “Xì xì” một tiếng, rồi trực tiếp khoan vào bụng của Nhị Bính.

Nhị Bính nôn ra máu, kinh ngạc nhìn lên, thấy đằng xa Lý Hoả Vượng đang quỳ một gối, chậm rãi đứng dậy, cánh tay trái rỗng tuếch.

Cánh tay bị cụt cứng như sắt thép càng bóp càng chặt, cuối cùng toàn bộ thắt lưng của Nhị Bính bị bóp gãy.

Lý Hoả Vượng gần như hôn mê vì cơn đau, nhưng hắn vẫn xông đến, dùng thanh trường kiếm của mình chém xuống, cắt một mảng lớn trên mặt Nhị Bính, để lộ ra lớp thịt be bét máu bên trong.

Hắn nắm lấy cổ, trực tiếp nâng toàn bộ cơ thể Nhị Bính lên, hét lên với những người đang chém giết nhau:

“Đừng đánh nữa!! Nhìn xem đây là cái gì!! Nàng ta mới là Toạ Vong Đạo! Các ngươi đều bị nàng lừa rồi!”

Song, điều chào đón Lý Hoả Vượng là một mũi tên nỏ bắn vào bụng hắn. Họ hoàn toàn tức giận.

Dù lúc trước có hiểu lầm, thì bây giờ đống thi thể tràn lan trên mặt đất cũng hoàn toàn khiến cho hiểu lầm không thể giải được, bất kể trước đó thế nào, hiện tại là như vậy.

Lý Hoả Vượng dùng lực ném Nhị Bính trong tay xuống đất, nhấc chân hung hăng đạp gãy hết xương bàn tay của nàng, rồi đạp bước về phía giữa chiến trường:

“Tiểu Mãn theo dõi nàng ấy!”

Trông thấy Lý Hoả Vượng đang điên cuồng giết người trong đám đông, Nhị Bính bật cười.

Thanh kiếm của Tiểu Mãn ngay lập tức kề trên cổ nàng ta:

“Ngươi còn cười như thế nữa, lát nữa sẽ phải khóc đấy!”

Nhị Bính cười to hơn, nhanh chóng biến đổi thành một vài gương mặt khác, Nhị Bính lại biến thành một gương mặt mới.

“Ôi chao! Không cười bây giờ thì khi nào mới cười nữa, tự mình chơi đùa với cuộc sống của chính mình, trò đùa này thật là thú vị nha.”

Lúc này, Khương Anh Tử ở bên cạnh giờ đây cũng không còn giống như thường ngày, nhìn chằm chằm Lý Hoả Vượng với vẻ oán hận.

Thay vào đó, nàng nhìn chằm chằm vào với vẻ mặt vô cùng phức tạp, nàng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Nhãn Kiến Hỉ đại trưởng lão.

Cuối cùng, đám người cũng rút lui, họ không phải nhận ra trò lừa đảo của Nhị Bính mà bỏ đi, mà là đã có quá nhiều thương vong nên cuối cùng cũng tan vỡ.

Khi bầu trời dần trở nên trắng xoá, tiếng vó ngựa, tiếng chuông lạc đà xa dần, để lại trên mặt đất đầy những xác chết cùng một vài con lạc đà vô chủ.

Mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời của bãi sa mạc, soi rõ từng vết máu trên mặt đất, những vết máu trên thân người còn được rọi rõ hơn.

Lý Hoa Vượng toàn thân trên dưới đầy thương tích, đứng trên vũng máu trông như một tác phẩm điêu khắc.

Cả hai đều đúng, nhưng với trò lừa đảo của Toạ Vong Đạo, cuối cùng đã bị dồn đến mức không thể cứu vãn được.

Khương Anh Tử chứng kiến những gì diễn ra trước mặt mình, nàng có chút hoảng loạn, tựa hồ đang trầm tư điều gì.

“Hahaha! Tốt! giết hết!”

Nhị Bính đã biến thành một cây gậy của ai đó, cười lớn.

Giọng nói của hắn thu hút sự chú ý của Lý Hoả Vượng, hắn cũng cười theo nàng, hắn ném thanh kiếm trong tay, xoay người lảo đảo đi tới.

Sau khi nhét viên thuốc cầm máu chữa thương nằm trọn vẹn trong miệng Nhị Bính, Lý Hoả Vượng quay đầu về phía Tiểu Mãn rồi nói:

“Ngươi đi lên thị trấn mua kim sang dược đi.”

“Cái gì?”

Tiểu Mãn nghĩ rằng bản thân đã nghe nhầm.

“Ngươi không hiểu ta nói gì sao?! Đem kim sang dược tới đây! Nhanh lên!”

Chờ đến khi kim sang dược được đưa tới, Lý Hoả Vượng cẩn thận rắc lên phần ruột rơi ra khỏi bụng Nhị Bính.

Lý Hoả Vượng xếp những dụng cụ tra tấn đẫm máu ở vạt áo ra trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi nói hay không nói?”

Nhị Bính ngạc nhiên:

“Ngươi có hỏi ta cái gì sao?”

Bàn tay phải của Nhị Bính vốn đã mềm nhũn do gãy xương đã bị lật ngửa, dùng chiếc xẻng sắt cắm dưới móng tay, chọc thẳng lên.

Lần lượt năm ngón tay bị vểnh lên, Lý Hoả Vượng lại lần nữa nhìn Nhị Bính, tiếp tục hỏi với hơi thở nặng nề:

“Ngươi nói hay không nói?”

“Rốt cuộc ngươi muốn ta nói cái gì?

“Ngươi nói hay không nói?”

Lý Hoả Vượng với ánh mắt hiểm độc vươn một cánh tay ra, dùng những ngón tay hết sức cắm vào mắt nàng.

Cùng với tiếng hét của Nhị Bính, nhãn cầu rất nhanh bị Lý Hoả Vượng nghiền nát:

“Con mẹ nó rốt cuộc ngươi có nói hay không!”

“Lý sư huynh, ngươi không sao chứ?”

Bạch Linh Miểu nghiêng người với chút rụt rè.

Lý Hoả Vượng hít một hơi thật sâu rồi đứng lên, quay đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói:

“Ta không sao, ngươi giúp ta xem những người khác một chút, nếu vết thương quá nghiêm trọng, nhớ dùng Khiêu Đại Thần để trị liệu cho họ.”