Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 228: Thỉnh Thần Lặc




Nàng dùng tay cầm lấy chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của đối phương rồi nhẹ nhàng nhấc lên.

Những gì trông như thế nào dưới lớp khăn trùm đầu màu đỏ đã khiến những người tò mò thất vọng vì thực sự còn có một chiếc khăn cô dâu đỏ thêu uyên ương dưới khăn trùm đầu màu đỏ.

Bạch Linh Miểu mím môi, hít sâu một hơi, lấy chiếc khăn trùm lên đầu mình, đưa trống trong tay cho đối phương.

Tiểu Mãn đứng bên cạnh ngăn cản những nhân vật khác xung quanh bằng thanh kiếm trên tay:

“Mau tản ra.”

Cảm thấy bầu không khí khác thường, mọi người trong tiêu cục đều nín thở không dám phì ra hơi nào.

Những chiếc móng tay màu đen gõ nhẹ vào mặt trống. Một giọng nữ sắc bén, thậm chí có chút chói tai phát ra từ phía dưới tấm khăn cô dâu đỏ:

“Thỉnh! Thần! Lặc!!”

Ngay khi Thần điệu kéo dài phát ra, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Ngay sau đó, Đại Thần bắt đầu hát lên Bang Binh Quyết, không giống với Lý Chí, hắn hát như hét, Bang Binh Quyết trong miệng cứ tuôn ra khẩn trương, vồ vập.

“Thùng, thùng, thùng! Hoàng hôn trên núi phía tây, trời âm u. Mọi nhà đều khóa cửa. Thùng, thùng, thùng! Quân tử lên đường về nhà trọ, chim chạy về rừng, hổ về núi…”

Sau một lúc cùng với tiếng trống vang lên, cơ thể Bạch Linh Miểu bắt đầu run lên từng nấc, chiếc khăn trùm đầu màu đỏ trên đầu cũng rung chuyển như thác nước.

Thân thể của nàng dần dần tan ra, thứ gì đó trông như hình dáng xương sọ một con quái thú trướng lên trong chiếc khăn trùm đầu cô dâu màu đỏ.

“Hôm nay đệ tử thỉnh tiên đồng, xúi quẩy liền ngay giữa căn phòng.”

“Đại phu phía Nam vô tác dụng, tăng ni phía Bắc bất kiến công.”

“Tình thế tuyệt vọng quanh quẩn mãi, lại thỉnh lão tiên đến cưu mang.”

“m dương hoa trứ bát tự khạp, xuyên trứ thất khiếu thập nhị kinh.”

“Ngũ tạng lục phủ khán cá biến, ma phiền lão tiên lai thuyết thanh…”

Cùng với tiết tấu tiếng trống, Bạch Linh Miểu bắt đầu bước vào phòng.

Cảm giác được có người đến gần, đôi mắt của người phụ nữ vốn bị che bởi mái tóc bạc trắng bắt đầu lộ ra ánh mắt sợ hãi.

Khoảnh khắc tiếp theo, nỗi sợ hãi biến thành nỗi căm thù tột độ:

“Trả con trai lại cho ta!!”

Nàng mở rộng hai tay định lao tới, song cơ thể bị xiềng xích trói lại nên không làm được, nàng cứ như vậy đứng ở đó, dùng hết sức kéo căng.

Một thứ gì đó có cái mũi nhỏ mà dài nâng chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của Bạch Linh Miểu lên, liên tục khịt mũi về phía bà lão, bên dưới phát ra vài tiếng gầm gừ như tiếng dã thú.

“Con trai!!!”

Vẻ mặt của bà lão lại chuyển từ căm hận sang cầu xin:

“Con trai, là lỗi của mẹ, là lỗi của mẹ!!”

Mọi thứ dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ nhanh chóng co lại, bắt đầu rung chuyển. Một cái đuôi mọc ra dọc theo vạt áo của Bạch Linh Miểu, Đại thần bên ngoài phòng lại đổi một luận điệu khác.

“Nhân hồn quy tại nhân thân thương, mã hồn quy tại mã thân biên.

“Nhân đắc chân hồn cật bão phạn, mã đắc chân hồn năng tát hoan.”

“Bát tiên trác tử địa thượng phóng, tinh đấu kỳ phiên an thượng biên.”

“Ngũ sắc kỳ ngũ sắc phiên, ngũ sắc kỳ phiên hồng bạch thanh lan!”

Cùng với tiếng trống vang lên, Bạch Linh Miểu bắt đầu vây quanh bà lão, bước đi có kết cấu, một vài giấy vàng gấp thành cờ trắng, cắm vào đám cỏ khô trên mặt đất.

Lần này, bà lão đột nhiên bất động, cơ thể đột nhiên ngã xuống đất, không ngừng run rẩy, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Triệu Tần nhìn thấy cảnh tượng này rất đau lòng, nhưng trong tình huống này, hắn không dám hấp tấp xen vào.

Ngay sau đó, tiếng trống trở nên dồn dập, bảy cây nhang tím thắp sáng xuất hiện trên tay Bạch Linh Miểu.

Đầu hương bốc khói nghi ngút, cắm thẳng xuống cổ họng bà lão.

“Khặc!”

m thanh lạnh lẽo ngoài phòng bị hít vào không ngừng vang lên, đến nỗi những tiêu sư đều là người luyện võ, họ thậm chí còn không chớp mắt vì những vết bầm tím bình thường, nhưng lại không thể chịu đựng được pha vừa rồi.

“Ọc…ọc!”

Bà cụ muốn nôn ra, nhưng khăn tay đỏ đã che kín mặt bà.

Ngay khi mọi người đang xem Bạch Linh Miểu sẽ làm gì, một giọng nói trầm ấm vang lên từ xa.

“Tiểu Mãn!! Bạch Linh Miểu!”

Đó là giọng của Lý Hoả Vượng.

Tiếng trống đột nhiên trở nên không ổn định, Thần điệu lại thay đổi.

“Lâm tẩu tống nhĩ tam thông cổ, tống nhĩ cổ động khứ tu tiên!”

“Tống nhĩ nhất lĩnh hựu nhất lĩnh, tống nhĩ nhất sơn hựu nhất sơn!”

“Biệt khiếu đệ mã thụ triết đăng. Nhĩ tái bất tẩu ngã tựu phiến! Thùng thùng thùng!”

Tiếng trống thùng thùng ba tiếng rồi dừng lại, hiện tượng kì dị xuất hiện trên người Linh Bạch Miểu cũng trở về bình thường.

Sau khi bình thường trở lại, nàng hiển nhiên đã nghe thấy giọng nói của Lý Hoả Vụong, nàng nhanh chóng cởi bỏ chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, bước nhanh ra khỏi phòng.

Đoạt lấy chiếc trống trong tay Đại Thần, đội chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lên đầu nàng. Bạch Linh Miểu vội vàng mang theo một nhóm người đến nghênh tiếp Lý Hoả Vượng từ xa.

“Lý sư huynh, ngươi xuống núi sao? Mọi chuyện đều được xử lý xong rồi sao?”

Nàng hỏi với vẻ mặt vui vẻ.

Nàng quan sát tỉ mỉ thấy trên lưng Lý sư huynh mang theo hai thanh kiếm.

“Chà, cũng bình thường. Ta nghe bọn họ nói, ngươi tới đây trừ tà? Thế nào rồi? Ngươi xong chưa?”

Lý Hoả Vượng nói rồi kéo Bạch Linh Miểu, nhìn đám đông phía xa.