Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 226: Trúng Tà




Nói xong, hắn lại trưng vẻ mặt khinh thường những người khác trong võ trường.

“Hơn nữa, những người này căn bản không có chút nào lợi hại, ở trước mặt Lý sư huynh của chúng ta, ước chừng một hiệp cũng không thắng nổi.”

“Câm miệng rồi đi mau!”

Xuân Tiểu Mãn tăng tốc, lời nói của đối phương chẳng những không an ủi được nàng mà ngược lại càng khiến nàng cảm thấy mình không có năng lực.

“A!”

Đột nhiên, một bà lão toàn thân bốc mùi nướ© ŧıểυ, trên đầu tóc như chó gặm, không biết từ đâu vồ tới Hương tiểu hài ở bên cạnh.

Ngay khi thanh trường kiếm của Tiểu Mãn chuẩn bị lột vỏ, một cơn gió mạnh từ phía sau thổi tới, đó là Vương Thành Hưng, không để bà lão đυ.ng đến Dương tiểu hài, hắn đã lao đến, ôm chặt bà lão kia.

Hắn nở một nụ cười gượng gạo với Xuân Tiểu Mãn.

“Cô nương, xin hãy tha tội cho ta, sư nương ta là như thế này, nàng bị trúng tà đã rất nhiều năm.”

“Trúng tà?”

Tiểu Mãn nhìn bà lão, thấy ánh mắt đối phương đang nhìn thẳng vào Dương tiểu hài núp phía sau, miệng và răng không ngừng va chạm phát ra tiếng kêu ken két, rất đáng sợ.

“Bị trúng tà vậy, ngươi có nhờ ai làm gì đó không?”

“Ôi! Bất kể là ni cô trên núi, hay hoà thượng, ta đều đã mời, nhưng không gặp được, thật đáng thương cho sư phụ của ta.”

Sau khi Vương Thành Hưng thở dài nói ra lời này, hắn chuẩn bị rời đi cùng vợ.

“Trúng tà? Sư nương?”

Mắt Xuân Tiểu Mãn loé lên, nàng chợt nghĩ ra một biện pháp.

Nếu làm tốt chuyện này, đối phương sẽ không còn đánh giá mình bằng một câu đơn giản như vậy, chỉ sợ hắn lại muốn dốc lòng giúp đỡ.

“Đi thôi.”

Xuân Tiểu Mãn vội vàng trở về nhà trọ, bắt đầu tìm kiếm ai đó trong các phòng dành cho khách.

“Tiệu Ngũ sư huynh, ngươi đánh bàn tính nhanh thật, thoáng cái đã rõ ràng.”

“Ngươi nha, nhà ta bán cơm, ta từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy, tự nhiên biết thế thôi.”

“Ngươi có thể dạy ta cách sử dụng bàn tính được không? Ta phải tính toán sổ sách. Ta cảm thấy nếu tiếp tục sử dụng nó thì chúng ta phá sản mất.”

Nghe thấy tiếng, Tiểu Mãn đẩy cửa đi vào, liền thấy người mà mình đang tìm kiếm, Bạch Linh Miểu.

Nàng bước tới nắm lấy tay của Bạch Linh Miễu, bước ra khỏi cửa đi vào hành lang, nhìn xung quanh không thấy ai ở đó, nàng hạ giọng hỏi:

“Những gì ngươi nói với ta đêm đó có phải là thật không? Ngươi bây giờ thật sự đã thành Khiêu Đại Thần sao?”

“Đương nhiên, có chuyện gì sao?”

Bạch Linh Miểu nhìn người bạn trước mặt có chút ngờ vực.

“Tốt lắm, ngươi đi cùng ta, ta có chuyện cần ngươi giúp đây.”

Khi Tiểu Mãn nắm tay Bạch Linh Miểu đến trước mặt tiêu sư, trời đã tối.

Nhìn tiêu kỳ to tướng trước mặt, Bạch Linh Miểu đang ôm lấy trống có chút rụt rè:

“Đây là đâu? Hay ngày mai lại đến đi.”

“Ta không thể chờ đợi thêm nữa, ngươi coi như giúp ta một việc.”

Xuân Tiểu Mãn bước vào, đập vào mắt là một tình cảnh hỗn loạn.

Sau nửa nén hương, trong một gian phòng khách của tiêu cục, Xuân Tiểu Mãn ngồi hướng về vị trước mặt nghiêm túc nói:

“Lão trượng, vị bằng hữu này của ta, nói không chừng có thể chữa khỏi bệnh cho vợ ngài.”

Triệu Tần đặt chén trà trong tay, không buồn không vui, quan sát cô gái cách Bạch Linh Miểu không xa.

Bao năm qua, cách gì cũng từng thử qua, nhưng phu nhân của mình vẫn như cũ. Hắn hiện giờ đã sớm bỏ cuộc.

Đôi mắt vàng hoe chuyển về phía Xuân Tiểu Mãn, hắn vẫy tay, Vương Thành Hưng bước vào, hai tay cầm lượng bạc đặt lên bàn trước mặt Xuân Tiểu Mãn.

“Cô nương, đây là thứ ngươi để lại, ngươi quên mang đi, hôm nay doạ ngươi, xin hãy thứ lỗi. Về chuyện của vợ ta, cũng không phiền đến các vị nhọc lòng, nàng đã lớn tuổi, ta bây giờ chỉ muốn nàng cùng ta sống qua mấy ngày bình an là được rồi.”

Lời nói của đối phương nằm ngoài dự đoán của hai người, vợ của mình đã ra nông nổi như vậy, thế mà không muốn trị bệnh sao?

Bạch Linh Miểu ôm trống, suy nghĩ một hồi, có chút do dự thuyết phục:

“Vị lão sư phụ này, nếu quả thật trúng tà như lời nói, vẫn phải trị. Cảm giác của trúng tà vô cùng khó chịu, hơn nữa, tính mạng bị đe doạ. Thay vì vậy, ta không được trả thù lao cũng được.”

Nghe vậy, Triệu Tần đột nhiên cau mày, đập đĩa trà trong tay xuống mặt bàn:

“Thành Hưng, tiễn khách.”

Vương Thành Hưng đang đợi ở bên cạnh bước một bước lớn, ngăn giữa sư phụ của mình và hai vị nữ tử, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo:

“Các cô nương đi đường ban đêm không an toàn, tđích thân tại hạ sẽ đưa hai ngươi về nhà. Hai ngươi ở đâu?”

Thấy đối phương cự tuyệt như thế, Xuân Tiểu Mãn khẽ thở dài một hơi, không còn gượng gạo nữa, kéo lấy tay Bạch Linh Miểu bước ra ngoài.

“Ahhhh!”

Tiếng kêu thảm thiến của một người phụ nữ vang lên khiến mọi người giật mình, trên mặt Triệu Tần lộ ra vẻ u ám.

Nghe thấy âm thanh đầy thống khổ này, Bạch Linh Miểu thực sự đau lòng không chịu được, nàng quay đầu lại nhìn Triệu Tần vẫn đang ngồi đó.

“Triệu sư phụ, để ta thử một lần đi. Ta hứa, cho dù không chữa khỏi được, cũng sẽ không gây ra bất kỳ tổn thương nào, Tiên gia không phải người nói không có lý lẽ.”