Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 206: Cảnh Tượng Quen Thuộc




Lý Hỏa Vượng không còn phân biệt được rõ nội dung viết bên trên, hắn không còn nhận biết được nhiều chữ nữa.

"Chờ đã, ba chữ này quen quá."

Lý Hỏa Vượng khẽ cau mày, đưa ngón tay chạm vào ba chữ cuối cùng, trong lòng vô cùng nghi ngờ thầm nghĩ.

Hắn sờ ở chỗ đó cực kỳ lâu, chân mày hắn càng ngày càng nhíu chặt, lúc này trong đầu hắn đột nhiên nổ ầm.

"Lý Hỏa Vượng! Ba chữ này là Lý Hỏa Vượng!"

Sau khi hưng phấn hét lên nghĩa của ba từ này, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy có người bóp lấy cổ họng mình.

Lý Hỏa Vượng lại nhìn những bộ hài cốt xung quanh mình, con ngươi của hắn khi thì giãn ra khi thì co nhỏ lại, nỗi sợ hãi bắt đầu từ từ ăn mòn nội tâm hắn.

"Không....không thể nào! Chắc chắn Anh Tử đã nhận nhầm người rồi! Ta không giết cha mẹ họ! Những người này cũng không phải do ta giết!"

Lý Hỏa Vượng không ngừng tự lẩm bẩm phản bác, nhưng cảm xúc của hắn càng ngày càng kích động.

Hắn có thể tìm ra nhiều lý do khác nhau để tự lừa dối mình, nhưng ba chữ trên tờ giấy ở trong tay lại không thể không khiến hắn phải đối mặt với thực tế.

Dường như”bụp" một tiếng, sợi dây cung kia của Lý Hỏa Vượng lập tức bị đứt.

"Lý Hỏa Vượng!! Ngươi đã giết họ!! Tên điên nhà ngươi!!"

"Không! Ta không có!! Ta không có! Không phải ta!! Ta là người lương thiện!! Ta không giống Đan Dương Tử họ!"

Lý Hỏa Vượng trán nổi đầy gân xanh, quỳ xuống giữa những bộ hài cốt với tình trạng chết thê thảm, cuồng loạn hét lên với không khí.

"Vèo~"

Một viên đan dược lông dài quay cuồng, bay vào trong miệng Lý Hỏa Vượng.

Trong phút chốc, sự kìm nén và đau đớn trong lòng hắn lập tức bị phóng đại gấp nhiều lần, gần như sắp nuốt chửng những thứ trong lòng hắn.

Lúc này, một người chậm rãi bước vào, đó chính là Thủ Tam.

Cả người hắn bị cháy đen búng nhẹ ngón tay một cái, trong nháy mắt ngọn lửa mãnh liệt lập tức bao trùm toàn bộ cơ thể hắn, thiêu hắn vang lên tiếng đôm đốp.

Khi hắn nhẹ nhàng vung tay, sự nóng bỏng của ngọn lửa trên người nhanh chóng lan ra theo mặt đất, bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của Lý Hỏa Vượng.

Ngọn lửa vẫn tiếp tục bùng cháy, thiêu rụi mọi thứ của Lý Hỏa Vượng, cơ thể hắn đang dần dần đến gần Thủ Tam cháy đen.

Không biết vì hắn uống thuốc hay vì lửa cháy khắp người, mọi thứ mà Lý Hỏa Vượng nhìn thấy bắt đầu nhiễu sóng.

Những bộ hài cốt xung quanh lẽ ra nên nằm yên lại bắt đầu lớn lên giống như cây cối, chúng vừa lớn lên vừa giãy giụa một cách kỳ lạ.

"A...a...a!!!"

Theo tiếng hét của Lý Hỏa Vượng, ngọn lửa dường như tìm thấy một lối vào, ngay lập tức chui vào trong, bắt đầu đốt cháy lục phủ ngũ tạng của hắn từ bên trong.

"Bạn nhỏ Huyền Dương, đến lúc rồi."

Thủ Tam bước tới, đưa tay ra trải cuốn Đại Thiên Lục bên hông Lý Hỏa Vượng ra trước mặt hắn.

Lý Hỏa Vượng bị hai tầng đau khổ hành hạ đến sống không bằng chết, hắn nhìn xuyên qua ngọn lửa trùng trùng.

Lúc này, hắn nhìn thấy "Đại Thiên Lục" trước mặt không còn là những thẻ tre xếp hàng song song nữa, mà biến thành từng con sâu thịt lúc nhúc, trên cơ thể bọn chúng có những chữ viết kỳ lạ được sắp xếp chỉnh tề, tạo thành một hàng thẻ thịt vô cùng kỳ quái.

"Chuyện này...mẹ nó rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy!"

Lúc này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy đầu óc của mình loạn thành một nồi cháo, hoặc có lẽ dưới nhiệt độ cao của ngọn lửa cháy mạnh liệt, đầu óc hắn đã trở thành một nồi cháo.

Áo Cảnh Giáo chúng cởϊ áσ choàng từ bốn phương tám hướng dần vây lại.

Bọn họ kéo theo đủ loại cơ thể bị tàn phá, bọn họ dựa theo một quy luật nào đó coi Lý Hỏa Vượng là trung tâm rồi ngồi xếp bằng xung quanh hắn.

Tuy nhiên ở trong mắt của Lý Hỏa Vượng, bây giờ tất cả bọn họ đều là các loại quái vật máu thịt be bét.

Thủ Tam nhìn Lý Hỏa Vượng ở trong ngọn lửa, sau đó lùi ra sau một bước.

"Bạn nhỏ, ngươi đừng quên mục đích tới đây của mình, bây giờ thời cơ đã chín muồi rồi, nên mở cửa của bể khổ rồi, tạm biệt Tam Hủy.”

Lý Hỏa Vượng dùng cặp mắt giống như bốc cháy nhìn về phía hắn:

"Ngươi lừa ta!? Những chuyện này đều là ngươi lừa ta!?"

"Không, lão phu không có lừa ngươi, chẳng qua đây vừa hay là một cơ hội, cho nên mới lợi dụng ngươi mà thôi, chẳng lẽ ngươi không muốn thoát khỏi sư phó ngươi sao? Chỉ cần ngươi triệu hồi Tam Hủy ra thì các trưởng lão sẽ có cách giải quyết Đan Dương Tử đang quấn ở trên người ngươi.”

Lý Hỏa Vượng vô cùng thống khổ hét thảm thiết, hắn giơ hai tay cháy đen lên, khẽ ấn vào những con sâu thịt khắc đầy chữ.

Vào lúc này, nỗi đau thể xác và tinh thần của Lý Hỏa Vượng bắt đầu dần dần biến thành một thứ khác, giống như trước đây vậy.

Một loại hơi thở tuyệt vọng cực kỳ đáng sợ tràn ngập trong cơ thể Lý Hỏa Vượng, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều phải run sợ, đây nhất định là loại sức mạnh không thuộc về thế giới phàm trần.

Cảnh tượng này rất quen thuộc với Lý Hỏa Vượng, những thứ này đều là khúc nhạc dạo cho sự hiện thân của Tam Hủy, ngũ quan của hắn cũng bắt đầu cảm nhận được sự dung hợp vặn vẹo, bầu trời vừa nãy còn không có mây bỗng nhiên biến sắc.