Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 203: Nguy Hiểm




Bụi gai sắt rỉ sét bị ném vào trong, vang lên tiếng “lạch cạch” .

Ngay sau đó, Anh Tử cầm bụi gai sắt bị ăn mòn không ngừng bốc khói đen đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.

“Ô ô~” Màn Thầu tò mò chạy lại, nghi ngờ nhìn cảnh tượng mà nó không hiểu nổi trước mắt.

“Cạch!” chân phải của Anh Tử chợt đá Màn Thầu bay ra ngoài.

Màn Thầu hộc máu giãy giụa đứng lên đong đưa mấy cái, cuối cùng lại loạng choạng ngã xuống đất.

"Mẹ đừng gọi nữa, con ăn nhiều cam quá rồi."

Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận lấy bụi gai sắt đang bốc khói.

Lúc này, Anh Tử vẫn đứng nguyên tại chỗ, thân thể nàng thậm chí bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy.

Khi bụi gai sắt càng ngày càng đến gần miệng Lý Hỏa Vượng, nhưng ngay lúc gần tiếp xúc, đột nhiên dừng lại.

Ba ngón tay bắt được bụi gai sắt bị ăn mòn đến máu thịt be bét hơi nới lỏng, vật đó quẹt qua má Lý Hỏa Vượng, rơi trên mặt đất lăn mấy vòng sau đó nằm yên.

Lúc này, Lý Hỏa Vượng không có bị điên, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm nhìn vào cô gái cụt tay trước mặt:

“Tại sao?”

“Tại sao?”

Giọng nói lạnh lùng của Lý Hỏa Vượng lại lần nữa vang vọng trong phòng.

“Những thứ tự cuồng ngược kia hành hạ ngươi thành như vậy, ngươi còn giúp những ác nhân kia đối phó ta!”

“Ta đã nói sẽ mang ngươi ra khỏi nơi quỷ quái này, ta đối với ngươi chưa đủ tốt sao? Rốt cuộc ngươi có tim hay không! Hay là nói ngươi ở đây bốn năm nên bị những ác nhân kia đồng hóa hoàn toàn rồi!”

“Haha...”

Đối mặt với lời nói của Lý Hỏa Vượng, Anh Tử chợt cười lên.

Trong tiếng cười thấp, Anh Tử từ từ ngẩng đầu lên.

Đây là lần đầu tiên Anh Tử đối mặt với Lý Hỏa Vượng, nàng vừa cười vừa rơi nước mắt.

Trong con ngươi màu nâu của Anh Tử tràn ngập thù hận.

Loại thù hận mãnh liệt đến mức dường như bất cứ lúc nào nàng cũng sẽ nhào tới ăn sống nuốt tươi Lý Hỏa Vượng vậy.

Lúc này Lý Hỏa Vượng mới hiểu rõ, tại vì sao từ trước tới nay Khương Anh Tử chưa từng đối mặt với mình, vì nàng sợ bản thân nhịn không được mà ra tay với mình.

Dường như cũng vào lúc đó, hai cuốn “Đại Thiên Lục” nhanh chóng trải ra trên mặt đất.

Vừa xé rách da thịt vừa cắt đứt ngón tay mình, vào giờ phút này hai bên bắt đầu đánh nhau.

Dưới sự gia trì của “Đại Thiên Lục”, Lý Hỏa Vượng nhìn da thịt mình bị lột xuống, nhanh chóng khuếch trương trong không trung giống như một cái lưới sau đó nhào về phía trước.

Toàn bộ văng tung tóe, biến thành ngón tay màu máu bị da thịt của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng bọc lại, bất lực rơi trên mặt đất.

Nhìn thứ ở trên mặt đất, Khương Anh Tử kịp thời phản ứng lại, thứ hai bên dùng đều là “Đại Thiên Lục”, cùng loại cùng nguồn gốc.

Muốn giết được người trước mặt này, chỉ có thể hiến tế nhiều hơn đối phương thôi!

Khương Anh Tử không chút do dự tháo toàn bộ chân phải của mình xuống, vứt lên trên Đại Thiên Lục.

Khi văn tự đặc biệt trên thẻ tre màu đỏ kia bao phủ lấy bàn chân bị đứt kia, trong nháy mắt Lý Hỏa Vượng nhạy bén cảm nhận được da đầu mình tê dại.

“Không được! Có nguy hiểm!!”

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lùi về sau, từ trong phòng nhảy tới bên ngoài hang động.

Khi Khương Anh Tử gãy tay gãy chân bước đi tập tễnh từ trong phòng đuổi ra ngoài, tiếng chuông chói tai đột nhiên vang lên.

Nàng còn chưa làm bất kỳ hành động nào thì một vị Du lão gia được tạo thành từ rất nhiều đường cong nhanh chóng chui từ dưới đất lên.

Anh Tử liều mạng giãy giụa những vẫn bị Du lão gia xuyên qua nửa người.

Nửa người của Khương Anh Tử mất đi tri giác chợt ngã xuống đất, nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc, không quan tâm thứ gì cắn răng giãy giụa muốn đứng lên.

Một giây tiếp theo, khi trường kiếm sắc bén kề lên cổ nàng, thắng bại đã rõ.

Lý Hỏa Vượng cũng không lập tức ra tay mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Anh Tử.

Gần như là nghiến răng nói:

“Tại sao! Ta muốn biết là tại sao!”

Cộc cộc cộc…

Lý Hỏa Vượng nghe thấy tiếng bước chân vang lên xung quanh, Áo Cảnh Giáo chúng trong hang động hiển nhiên đã nghe được tiếng gì rồi.

Khi Lý Hỏa Vượng vừa mới quay người lại, hắn thấy Thủ Tam đang đi tới bên này.

“Ngươi cảm thấy như này có ý nghĩa sao? Làm trái lời hứa! Hà cớ gì phải ra lệnh cho Anh Tử tới đối phó ta! Có bản lĩnh thì tới trước mặt ta đi!”

Lúc này, Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn chán ghét toàn bộ Áo Cảnh Giáo đến cực điểm, những tên tự cuồng ngược lật lọng, âm hiểm xảo trá.

Nhưng vẻ mặt của Thủ Tam lại nằm ngoài dự liệu của Lý Hỏa Vượng, khuôn mặt cháy đen của hắn mang theo chút nghi hoặc.

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Lão phu cũng không ra lệnh cho Nhĩ Cửu ra tay, thực tế nếu ra tay với ngươi thì chúng ta không những không được lợi, ngược lại còn là một chuyện tương đối nguy hiểm.”

“Ngươi vẫn đang lừa ta! Bằng chứng cũng để ở trước mặt rồi mà ngươi còn muốn lừa ta!”

Lý Hỏa Vượng chợt quay đầu lại, cúi đầu nhìn về phía Khương Anh Tử.

Cô gái này vẫn đang nằm trên đất, dùng ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng.

Chưng 204: Ta Không Có

“Haha...không phải trước đây ngươi hỏi ta vì sao sao? Được, để ta nói cho ngươi biết vì sao.”

Anh Tử nghiến răng nhìn vào Lý Hỏa Vượng nói.

Anh Tử cởϊ áσ choàng trên người ra, để lộ thân thể bị tàn phá trong không khí.

“Vì ngươi giết cả nhà ta! Hiện giờ tất cả những khó khăn mà ta gặp phải đều do ngươi ban tặng!”

Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng hoang đường, sau đó hắn cho rằng người phụ nữ trước mặt này bị điên rồi.

Anh Tử dùng ngón tay run rẩy chỉ một vòng vào Áo Cảnh Giáo chúng xung quanh.

“Ngươi luôn nói bọn họ là ác nhân, nói bọn họ là súc sinh không có nhân tính, nhưng bọn họ căn bản không thể nào so với ngươi được.”

Anh Tử dùng giọng nói khàn khàn gào rát cổ:

“Bốn năm trước, chính là ngươi đã giết toàn bộ người ở thị trấn này! Toàn bộ thị trấn hơn mười ngàn miệng ăn đều bị ngươi giết sạch, trước mặt ngươi, bọn họ làm những việc kia thì bị coi là ác nhân! Bọn họ không xứng!”

Nghe vậy, trên đầu Lý Hỏa Vượng tựa như sấm nổ.

“Không, tuyệt đối không thể! Ta không giống đám rác rưởi các ngươi! Ta là người lương thiện!”

Lý Hỏa Vượng bất giác phản bác lại.

“Hahaha!! Ngươi lương thiện, đúng! Ngươi là người lương thiện nhất!”

Anh Tử dùng tay chỉ vào mặt Lý Hỏa Vượng điên cuồng cười lớn.

“Bà bán đậu phụ, đứa trẻ hàng xóm còn chưa đầy tháng của ta, còn có cha mẹ ta!! Ngươi giết chết bọn họ mà không hề chớp mắt! Giờ ngươi nói ngươi là người lương thiện!”

Nhìn thấy ý hận kiên định như vậy ở trong mắt nàng, trong lòng Lý Hỏa Vượng sinh ra một tia dao động.

Lý Hỏa Vượng cố gắng lục tìm trong trí nhớ của mình, lật lại trí nhớ bốn năm trước, hắn phát hiện lúc đó bản thân chưa có xuyên không, mình cũng chưa có phát bệnh.

Chuyện mà hắn nhớ nhất chính là lúc đó bản thân đi tham gia hội thể thao, đổ mồ hôi cùng những người khác ở thao trường náo nhiệt.

“Không, ta không có! Không thể nào có chuyện như vậy được! Bốn năm trước ta còn chưa có xuyên không tới đây...sao?”

Lý Hỏa Vượng chợt phát giác được cái gì đó.

Cảm nhận được một tia dao động trong giọng nói của Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt Anh Tử chợt cứng lại, tay cụt kia của nàng lật lại một cái, một phiến lá màu bạc mỏng như cánh ve bay ra.

Anh Tử mới vừa dùng hai ngón tay kẹp lấy phiến lá, thanh trường kiếm trên cổ đột nhiên kéo một cái, trong nháy mắt cơ thể nàng chợt cứng đờ.

Máu tươi màu đỏ phun ra từ cổ của Anh Tử, cơ thể nàng khẽ đung đưa mấy cái, sau đó mềm nhũn ngã nhoài trên mặt đất.

Sau khi thở mấy hơi, lúc này Lý Hỏa Vượng tựa như mới phản ứng lại, hắn vội vàng nhào tới, hai tay run rẩy ôm đối phương vào trong ngực, dùng tay che lấy chiếc cổ đang phun máu của nàng, hắn lấy ra một viên đan Nhuận Huyết nhét vào trong miệng của nàng.

“Ngươi đừng chết! Ngươi không được phép chết!! Ngươi nói rõ ràng cho ta! Rốt cuộc là có chuyện gì!”

“Khụ...người lương thiện...”

Anh Tử nhìn Lý Hỏa Vượng dùng hai tay ôm lấy mình, ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc cực độ:

“Người lương thiện...”

Tay nàng vô lực rũ xuống, con ngươi dần dần tan rã.

Lúc này hô hấp của Lý Hỏa Vượng có chút loạn, hắn ôm thi thể của Anh Tử đứng lên, hô to về phía Áo Cảnh Giáo chúng xung quanh:

“Chơi đủ chưa!! Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì! Những tên điên tàn nhẫn kỳ lạ máu lạnh các người!! Lừa ta có ý nghĩa gì sao?!”

Thủ Tam ở một bên nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, trên mặt lộ ra một tia nghiền ngẫm.

“Ngươi thật sự quên chuyện bốn năm trước sao? Bốn năm trước, ngày đó, quả thật ngươi đã giết toàn bộ thị trấn, bất kể là trai gái già trẻ gặp người là giết, toàn bộ thị trấn máu chảy thành sông.”

“Chúng ta mắt thấy Hỉ trưởng lão nhịn không được ra mặt ngăn cản, ngược lại ngươi chạy đến chỗ chúng ta náo loạn một phen, phá hư không dưới mười ngôi miếu thờ, chúng ta tốn rất nhiều công sức mới đưa được ngươi đi.”

"Là ta ư? Là ta giết chết người của toàn bộ thị trấn này? Là ta giết cả nhà Anh Tử?”

Lý Hỏa Vượng run rẩy quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của cô gái đã chết trước mặt.

Con ngươi vô thần của nàng hoàn toàn giãn ra hết cỡ, nụ cười châm chọc đó vẫn treo trên khuôn mặt nàng.

"Ta đã giết nàng, giết một người tốt muốn báo thù cho cha mẹ mình? Ta mới là người đáng chết nhất ư?"

Lúc này, Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn vô cùng hoảng sợ, hắn đột ngột đẩy thi thể Anh Tử xuống, vội vàng lùi ra sau.

Lý Hỏa Vượng run rẩy giơ hai tay của mình lên, nhìn hai bàn tay bị máu của Anh Tử nhuộm thành màu đỏ.

"Không, không đúng! Không phải như vậy, bốn năm trước ta chưa có xuyên không! Cho dù bốn năm trước ta có xuyên không qua! Ta không thể nào giết người của cả thị trấn! Cũng không thể nào đi đến Áo Cảnh Giáo làm loạn một phen được! Ta chỉ là một tên điên bình thường thôi!”

“Ngươi không phải là người bình thường, người bình thường không có bản lĩnh như ngươi được.”

Có người nói chen vào.

Nhìn đạo sĩ áo đỏ càng ngày càng sợ hãi trước mặt, Thủ Tam ở một bên nói tiếp:

"Theo lý mà nói, lão phu không muốn tiếp xúc quá nhiều với ngươi, ai mà biết giữa chừng ngươi có nổi điên hay không, nhưng mà sư thái Tĩnh Tâm đã mở miệng rồi, cho nên chúng ta mới bán cho nàng một cái ân huệ.”

"Ngươi câm miệng cho ta!!"

"Đừng có lừa ta! Không phải các ngươi thèm muốn Tâm Tố sao? Còn giả vờ cái gì nữa chứ! Ta ở đây!! Các ngươi đừng có giả bộ nữa! Ra tay đi!!"

Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng tức giận trừng mắt nhìn hắn, Thủ Tam lùi lại một bước:

"Bạn nhỏ Huyền Dương, ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta đang giúp ngươi đó, ngươi cũng không thể lấy oán báo ơn, ra tay với chúng ta được."

Chưng 204: Ta Không Có

Chưng 204: Ta Không Có

“Haha...không phải trước đây ngươi hỏi ta vì sao sao? Được, để ta nói cho ngươi biết vì sao.”

Anh Tử nghiến răng nhìn vào Lý Hỏa Vượng nói.

Anh Tử cởϊ áσ choàng trên người ra, để lộ thân thể bị tàn phá trong không khí.

“Vì ngươi giết cả nhà ta! Hiện giờ tất cả những khó khăn mà ta gặp phải đều do ngươi ban tặng!”

Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng hoang đường, sau đó hắn cho rằng người phụ nữ trước mặt này bị điên rồi.

Anh Tử dùng ngón tay run rẩy chỉ một vòng vào Áo Cảnh Giáo chúng xung quanh.

“Ngươi luôn nói bọn họ là ác nhân, nói bọn họ là súc sinh không có nhân tính, nhưng bọn họ căn bản không thể nào so với ngươi được.”

Anh Tử dùng giọng nói khàn khàn gào rát cổ:

“Bốn năm trước, chính là ngươi đã giết toàn bộ người ở thị trấn này! Toàn bộ thị trấn hơn mười ngàn miệng ăn đều bị ngươi giết sạch, trước mặt ngươi, bọn họ làm những việc kia thì bị coi là ác nhân! Bọn họ không xứng!”

Nghe vậy, trên đầu Lý Hỏa Vượng tựa như sấm nổ.

“Không, tuyệt đối không thể! Ta không giống đám rác rưởi các ngươi! Ta là người lương thiện!”

Lý Hỏa Vượng bất giác phản bác lại.

“Hahaha!! Ngươi lương thiện, đúng! Ngươi là người lương thiện nhất!”

Anh Tử dùng tay chỉ vào mặt Lý Hỏa Vượng điên cuồng cười lớn.

“Bà bán đậu phụ, đứa trẻ hàng xóm còn chưa đầy tháng của ta, còn có cha mẹ ta!! Ngươi giết chết bọn họ mà không hề chớp mắt! Giờ ngươi nói ngươi là người lương thiện!”

Nhìn thấy ý hận kiên định như vậy ở trong mắt nàng, trong lòng Lý Hỏa Vượng sinh ra một tia dao động.

Lý Hỏa Vượng cố gắng lục tìm trong trí nhớ của mình, lật lại trí nhớ bốn năm trước, hắn phát hiện lúc đó bản thân chưa có xuyên không, mình cũng chưa có phát bệnh.

Chuyện mà hắn nhớ nhất chính là lúc đó bản thân đi tham gia hội thể thao, đổ mồ hôi cùng những người khác ở thao trường náo nhiệt.

“Không, ta không có! Không thể nào có chuyện như vậy được! Bốn năm trước ta còn chưa có xuyên không tới đây...sao?”

Lý Hỏa Vượng chợt phát giác được cái gì đó.

Cảm nhận được một tia dao động trong giọng nói của Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt Anh Tử chợt cứng lại, tay cụt kia của nàng lật lại một cái, một phiến lá màu bạc mỏng như cánh ve bay ra.

Anh Tử mới vừa dùng hai ngón tay kẹp lấy phiến lá, thanh trường kiếm trên cổ đột nhiên kéo một cái, trong nháy mắt cơ thể nàng chợt cứng đờ.

Máu tươi màu đỏ phun ra từ cổ của Anh Tử, cơ thể nàng khẽ đung đưa mấy cái, sau đó mềm nhũn ngã nhoài trên mặt đất.

Sau khi thở mấy hơi, lúc này Lý Hỏa Vượng tựa như mới phản ứng lại, hắn vội vàng nhào tới, hai tay run rẩy ôm đối phương vào trong ngực, dùng tay che lấy chiếc cổ đang phun máu của nàng, hắn lấy ra một viên đan Nhuận Huyết nhét vào trong miệng của nàng.

“Ngươi đừng chết! Ngươi không được phép chết!! Ngươi nói rõ ràng cho ta! Rốt cuộc là có chuyện gì!”

“Khụ...người lương thiện...”

Anh Tử nhìn Lý Hỏa Vượng dùng hai tay ôm lấy mình, ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc cực độ:

“Người lương thiện...”

Tay nàng vô lực rũ xuống, con ngươi dần dần tan rã.

Lúc này hô hấp của Lý Hỏa Vượng có chút loạn, hắn ôm thi thể của Anh Tử đứng lên, hô to về phía Áo Cảnh Giáo chúng xung quanh:

“Chơi đủ chưa!! Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì! Những tên điên tàn nhẫn kỳ lạ máu lạnh các người!! Lừa ta có ý nghĩa gì sao?!”

Thủ Tam ở một bên nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, trên mặt lộ ra một tia nghiền ngẫm.

“Ngươi thật sự quên chuyện bốn năm trước sao? Bốn năm trước, ngày đó, quả thật ngươi đã giết toàn bộ thị trấn, bất kể là trai gái già trẻ gặp người là giết, toàn bộ thị trấn máu chảy thành sông.”

“Chúng ta mắt thấy Hỉ trưởng lão nhịn không được ra mặt ngăn cản, ngược lại ngươi chạy đến chỗ chúng ta náo loạn một phen, phá hư không dưới mười ngôi miếu thờ, chúng ta tốn rất nhiều công sức mới đưa được ngươi đi.”

"Là ta ư? Là ta giết chết người của toàn bộ thị trấn này? Là ta giết cả nhà Anh Tử?”

Lý Hỏa Vượng run rẩy quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của cô gái đã chết trước mặt.

Con ngươi vô thần của nàng hoàn toàn giãn ra hết cỡ, nụ cười châm chọc đó vẫn treo trên khuôn mặt nàng.

"Ta đã giết nàng, giết một người tốt muốn báo thù cho cha mẹ mình? Ta mới là người đáng chết nhất ư?"

Lúc này, Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn vô cùng hoảng sợ, hắn đột ngột đẩy thi thể Anh Tử xuống, vội vàng lùi ra sau.

Lý Hỏa Vượng run rẩy giơ hai tay của mình lên, nhìn hai bàn tay bị máu của Anh Tử nhuộm thành màu đỏ.

"Không, không đúng! Không phải như vậy, bốn năm trước ta chưa có xuyên không! Cho dù bốn năm trước ta có xuyên không qua! Ta không thể nào giết người của cả thị trấn! Cũng không thể nào đi đến Áo Cảnh Giáo làm loạn một phen được! Ta chỉ là một tên điên bình thường thôi!”

“Ngươi không phải là người bình thường, người bình thường không có bản lĩnh như ngươi được.”

Có người nói chen vào.

Nhìn đạo sĩ áo đỏ càng ngày càng sợ hãi trước mặt, Thủ Tam ở một bên nói tiếp:

"Theo lý mà nói, lão phu không muốn tiếp xúc quá nhiều với ngươi, ai mà biết giữa chừng ngươi có nổi điên hay không, nhưng mà sư thái Tĩnh Tâm đã mở miệng rồi, cho nên chúng ta mới bán cho nàng một cái ân huệ.”

"Ngươi câm miệng cho ta!!"

"Đừng có lừa ta! Không phải các ngươi thèm muốn Tâm Tố sao? Còn giả vờ cái gì nữa chứ! Ta ở đây!! Các ngươi đừng có giả bộ nữa! Ra tay đi!!"

Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng tức giận trừng mắt nhìn hắn, Thủ Tam lùi lại một bước:

"Bạn nhỏ Huyền Dương, ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta đang giúp ngươi đó, ngươi cũng không thể lấy oán báo ơn, ra tay với chúng ta được."