Lý Hoả Vượng kéo cô nương trước mặt ra phía sau, nhìn Thủ Tam đứng trước mặt gằn từng chữ nói:
“Ta dù có chết cũng sẽ không làm chuyện như vậy!”
“Phụt!”
Một vị tu sĩ Áo Cảnh Giáo bên cạnh không nhịn được cười liền lỡ phụt ra một tiếng.
“Đừng thề thốt như vậy, ngươi thật là có trái tim trong sáng nha!”
“Trái tim trong sáng thì làm sao? Ta là người điên, nhưng ta không phải dã thú vô nhân tính như Đan Dương Tử! Ta sẽ không bao giờ làm chuyện tương tự như hắn!”
Thủ San nhìn vị tín đồ với đôi mắt bất thiện:
“Nhãn Lục, chuyện này có gì buồn cười sao? Ở trước mặt người ngoài, ngươi nhịn không được à?”
Vị giáo chúng đó dường như muốn nói gì, nhưng ngũ quan nhanh chóng dính liền vào nhau.
Không chỉ ngũ quan, mà cả những khe hỡ giữa lòng bàn tay và lòng bàn chân.
Một lúc sau, người đàn ông liền biến thành một con giòi uốn éo.
“Quấn hắn lại trong một chiếc chăn bông, không được để hắn ta chịu bất cứ sự đau đớn nào trong vòng một tháng.”
Thủ Tam nói không sai, họ rất giỏi trong việc làm lành vết thương cho mọi người.
Ngay khi người đàn ông được mang đi, Lý Hoả Vượng với vẻ mặt trang nghiêm lại quay sang Thủ Tam.
“Tìm cho ta một chỗ ở trong sơn động, ta sẽ tìm cách chạm đến tận cùng đau đớn, ta cần nữ nhân này hầu hạ ta.”
“Hừm, khẩu khí nghe hay lắm, lão phu không cho rằng ngươi có thể tìm được biện pháp tốt.”
Dù nói như vậy nhưng Thủ Tam vẫn đáp ứng yêu cầu của Lý Hoả Vượng, sai thủ hạ đi làm việc.
Lý Hoả Vượng được đưa vào một hang động nhỏ, tuy vách tường mấp mô lồi lõm, nhưng đồ đạc trong hang lại rất đầy đủ, cái gì cũng có, thậm chí đến nhà xí cũng có.
Cô gái từ nãy đã yên lặng đi theo Lý Hoả Vượng sau lưng.
Man Đầu cuộn tròn từ dưới vạt áo của Lý Hoả Vượng chui ra, chạy vào trong hang hít hà một cách thích thú.
Với vẻ mặt nghiêm túc, Lý Hoả Vượng tháo thanh trường kiếm trên lưng ra, đặt trên chiếc bàn đá trong hang.
Dù vừa buông lời thề chắc nịch trước mặt Thủ Tam, nhưng trong lòng hắn lại không biết làm cách nào để đạt được cực giới của sự thống khổ.
Nếu không đạt được cực hạn đau đớn, không cách nào triệu hồi được Tam Huỷ.
Nếu không đáp ứng được điều kiện của Áo Cảnh Giáo, họ sẽ không giúp giải trừ Đan Dương Tử, đó có vẻ là ngõ cụt.
Lý Hoả Vượng không ngừng quan sát trong hang, đảo mắt đã thấy cô gái ở cửa.
Đột nhiên, mắt Lý Hoả Vượng sáng lên.
Trong đầu hắn nảy lên một ý tưởng, trên thực tế, có một số việc không hẳn cần phải dựa theo những gì họ chỉ.
“Đừng lo lắng, có ta ở đây rồi, họ không gây nguy hiểm cho ngươi đâu. Ngươi qua đây, ta hỏi ngươi một số chuyện.”
Lý Hoả Vượng vỗ vỗ chiếc ghế đá bên cạnh.
Nhưng cô gái đang đứng ở cửa không nhích lấy một bước, ngược lại nàng bắt đầu nghẹn ngào khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn, nàng chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Nghe thấy tiếng khóc chất chứa đầy uỷ khuất, Lý Hoả Vượng khẽ thở dài một hơi.
Có vẻ như nàng ấy nghĩ rằng mình cùng một giuộc với Áo Cảnh Giáo, sau cùng bản thân nàng sẽ lại bị ném ra ngoài như một công cụ. Nàng cảm thấy uỷ khuất cũng là bình thường, đặc biệt là nhìn nàng cũng còn trẻ tuổi.
Lý Hoả Vượng bước tới, dìu nàng lại ghế đá, nhìn nàng đang nghẹn ngào hỏi lại:
“Họ không coi cô là con người, sao ngươi còn định ở cái nơi quỷ quái này? Chi bằng ngươi giúp ta, chỉ cần ngươi giúp ta đạt mục đích của mình, ta cam đoan chỉ cần có thể sống sót rời khỏi, tuyệt đối ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi.”
Nghe đến đây, cô gái nghẹn ngào lộ rõ vẻ hoang mang trong ánh mắt:
“Sau khi ra ngoài, ta còn có thể đi đâu nữa? Gia đình ta cũng không còn...cái gì...cũng không còn…”
“Gia đình cô làm sao?”
Giọng của Lý Hoả Vượng trở nên vô cùng nhẹ nhàng, hắn cảm thấy rất đồng cảm với cảm giác hiện tại của cô gái.
“Thị trấn dưới chân núi…”
Nghe đến đây, trái tim Lý Hoả Vượng chợt thắt lại, trong cái thị trấn chết chóc đổ nát ấy, có lẽ cô gái này là một trong số ít những người may mắn còn sống sót.
“Cha ta, mẹ ta...và cả ba tỷ tỷ cùng với hai đệ đệ của ta đều chết rồi…”
Thiếu nữ cúi gầm mặt, nước mắt chảy dài trên đôi tay đang nắm chặt.
“Đã có chuyện gì xảy ra trỏng thị trấn? Là ai hay thứ gì đã giết sạch toàn bộ thị trấn?”
Lý Hoài Dương vừa mở miệng lập tức nhận ra, hắn vừa lỡ lời rồi, bây giờ nhắc đến chuyện này chẳng khác nào xát muối vào vết thương của nàng.
“Không có chỗ để đi cũng không sao, vậy thì hãy đi theo ta, ở chỗ ta có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, mọi người đều đi tìm đường sống, đến lúc đó ngươi cũng có thể gia nhập.”
“Nhà ta chỉ có hai cô nương, vốn ít, dương thịnh âm suy, ngươi thêm vào vừa vặn có thể tụ họp ba người, rất cân đối.”
An ủi một hồi, thấy cảm xúc của đối phương đã dần ổn định lại, cảm thấy bầu không khí cũng đã tốt lên, Lý Hoả Vượng hỏi:
“Ngươi ở đây bao lâu rồi?”