"Vô khổ, tập, diệt, đạo. Vô trí diệc vô đắc, dĩ vô sở đắc cố. Bồ đề tát đõa y Bát nhã Ba la mật đa cố, tâm vô quái ngại, vô quái ngại cố, vô hữu khủng bố, viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh Niết bàn. Tam thế chư Phật, y Bát nhã Ba la mật đa cố, đắc A nậu đa la Tam miệu Tam bồ đề!"
Khi tiếng tụng kinh vang lên, sự già yếu, dơ bẩn và mập mạp trên người các nàng đều bắt đầu biến mất với tốc độ cực nhanh.
Cùng lúc đó, bầu trời bắt đầu xuất hiện dị biến, trời nứt ra, bên trong xuất hiện một con mắt che khuất cả bầu trời, là con mắt trợn ngược vô cấu vô tịnh của La Hán.
"Hanh!"
Một tiếng gầm thét xuyên qua mấy chục dặm, toàn bộ không gian đều vì nó mà rung lên. Tất cả những thứ không bình thường trong An Từ Am, bao gồm cả Đan Dương Tử đều bị phân tán một cách nhanh chóng.
Bạch Linh Miểu mơ màng tỉnh lại. Đợi tới khi hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, nàng phát hiện mình đang nằm trên một cái nồi cơm chiên đầy dầu mỡ, hai tay bóc cơm liều mạng nhét vào miệng mình.
"Ọe!"
Nhổ cái đống d*i béo ngấy trong miệng ra, Bạch Linh Miểu hoảng hốt nhìn bốn phía.
Nhìn xung quanh một lúc, lúc này nàng mới phát hiện xung quanh phòng bếp trong An Từ Am mà ngày thường mình hay ngồi đều là ni cô mập đang ăn cơm, tiếng nhai nuốt không ngừng chui vào lỗ tai nàng.
Bạch Linh Miểu quay đầu lại, nhìn về cái nồi sắt, phát hiện nồi cơm này không phải dành cho một người mà là cho cả một bàn.
Cẩu Oa, Tiểu Mãn, Bảo Lộc, Dương Tiểu Hài, Cao Trí Kiên tất cả mọi người đều ở đây, họ ăn như hổ đói, giống hệt những ni cô kia.
Nhưng rất nhanh, họ liền tỉnh táo lại, hoảng hốt nhìn xung quanh.
"Chuyện...Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Sao chúng ta lại ở đây?"
Những người khác hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Linh Miểu nhìn một vòng, phát hiện những người khác đều ở đây, chỉ thiếu Lý Hỏa Vượng.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không phải nói là đi trừ tà cho sư huynh sao? Sao đột nhiên lại chạy tới đây ăn cơm? Một món đồ ăn cũng không có, ngấy như vậy thì làm sao ăn được."
Cẩu Oa nói xong nhìn về phía bàn khác, phát hiện các ni cô giờ phút này căn bản không thèm để ý tới họ, chỉ biết điên cuồng nhét đồ ăn vào miệng. Chỉ có điều thứ họ ăn không phải là cơm chiên, mà là những cái bánh bao bị mốc.
Trên mặt Bạch Linh Miểu xuất hiện tia lo lắng, nàng đi tới phía sau một vị ni cô mập hỏi thăm.
"Vị ni cô này, xin hỏi ngươi có thấy Lý sư huynh của ta không?"
"Lý sư huynh? Thằng nhóc tâm tố đúng không? Hắn ở chỗ Tĩnh Tâm sư thái, ngươi đi tìm nàng đi."
Ni cô kia dù trả lời nhưng cũng không quay đầu, miệng thì nói còn tay thì đoạt, chỉ sợ cướp chậm là không có đồ ăn.
Thế là đám người lại một lần nữa đi ngang qua đầm lầy thức ăn mốc meo. Khi đi tới cửa phòng của Tĩnh Tâm sư thái, họ nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang đứng nói chuyện với một ni cô có dáng vẻ vô cùng kỳ lạ. Ni cô kia rất lạ, hốc mắt trống rỗng, hai mắt đều teo tóp vào bên trong.
Cơ thể gầy còm, nhưng da trên người lại rất rộng, da trên cằm có thể rũ xuống bụng, da trên bụng có thể buông xuống đất.
Nghe được tiếng bước chân, Lý Hỏa Vượng xoay người lại, mỉm cười vẫy tay về phía họ, ý bảo họ đi qua.
Bạch Linh Miểu thoáng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng thấy Lý sư huynh cười.
"Các ngươi tới rồi? Có bị dọa sợ không? Thần thông của các sư phụ trong An Từ Am còn chưa thu về, ảnh hưởng một chút cũng là chuyuện bình thường."
Lý Hỏa Vượng giải thích với họ.
Bạch Linh Miểu vừa tới gần, đã bị dung mạo của ni cô gầy như củi kia làm cho kinh diễm, vì đối phương quá xinh đẹp.
Dù dáng vẻ có kỳ lạ, dù bản thân nàng cũng là nữ nhân. Bạch Linh Miểu kẻo Lý Hỏa Vượng ra xa, nhỏ giọng hỏi.
"Lý sư huynh, người này là ai?"
"Nàng là Tĩnh Tâm sư thái, sao thế? Không biết à?"
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, thiếu nữ mắt mù da rơi tới đất ở nơi xa hướng về những người khác gật đầu một cái.
"Tĩnh Tâm?! Nàng ta?! Là cái cô mập đi cũng đi không được đó hả?!"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc tới trợn tròn mắt, sự tương phản này hình như cũng quá lớn rồi.
"Công phu của An Từ am không giống với những nơi khác, tất cả mọi người đừng hỏi. Chỉ có điều, cũng may có Tĩnh Tâm sư thái, cái giá mà nàng trả cuối cùng cũng có hiệu quả, phiền phức của ta đã mất rồi. Đan Dương Tử sẽ không đi ra nữa."
Khi nghe được câu nói cuối cùng của Lý Hỏa Vượng, tất cả mọi người đều mặt mày hớn hở, nhao nhao chúc mừng Lý Hỏa Vượng.
Sau khi trao đổi đơn giản vài câu, Lý Hỏa Vượng mỉm cười giơ hai tay lên rồi ấn xuống, tạm dừng tất cả câu hỏi của những người khác lại.