Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 174: Chơi Liều




Vẻ mặt Tĩnh Tâm sư thái lập tức sa sút hẳn, vươn tay móc con trai mình ra từ trong thịt mỡ, nhẹ nhàng ôm trong lòng mình, đau thương nhìn gương mặt mo kia.

“Haizz, hắn thế này thì ta còn cách gì nữa đâu, người làm mẹ như ta chỉ cần hắn còn sống là được rồi.”

Lý Hỏa Vượng vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve lên mái tóc khô xác màu trắng kia, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ hiền lạnh giống ánh mắt của Tĩnh Tâm sư thái.

Những thuốc dẫn và ni cô khác giờ phút này đang nhìn về phía lão già tứ chi khô héo kia.

Lý Hỏa Vượng nhìn lão gia, chậm rãi lên tiếng:

“Ta còn nhớ lúc hắn còn nhỏ, loạng choạng đánh về phía ta, lúc đó chơi vui cỡ nào chứ.”

Sư thái khẽ gật đầu, sau đó gương mặt lại lộ ra vẻ đau khổ.

“Thật ra, nói thật lòng thì biến thành bộ dạng thế này rấ khó để nói được đúng sai, lúc trước ở trong ảo giác, lúc nhìn mẹ ta quỳ gối trước mặt ta, trong khoảnh khắc đó trong lòng ta thật sự rât buồn bã, nếu thật sự có cách giúp ta sống trong ảo giác cả đời thì cũng không có gì là không tốt cả.”

Vẻ đau khổ trên mặt Tĩnh Tâm sư thái như lan truyền cho tất cả mọi người xung quanh.

“Haizz…”

Mọi người ở đây đều đồng thời thở dài một tiếng, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.

Có loại tâm trạng này đi cùng, xe gỗ tiếp tục được đẩy về phía trước phát ra tiếng két két, không lâu sau, bên trái phía trước cũng đẩy một vị lão ni cô to lớn cồng kềnh ra.

Lý Hỏa Vượng nhìn lão ni cô kia, trên mặt hiện vẻ ghét bỏ:

“Tĩnh Nguyên sư muội có thể đi nhanh lên được không vậy, ngươi phải biết là bất cứ lúc nào Đan Dương Tử cũng có thể thay đổi nhận thức của ta đấy.”

“Vội cái gì, đã chờ lâu thế rồi, chờ thêm một chút cũng có sao đâu. Nếu lúc trước ngươi tìm kiếm nhanh hơn chút thì cần gì phải tiết kiệm chút thời gian thế này?”

Tĩnh Nguyên vừa nói vừa cầm một miếng bánh xốp mốc meo trên mặt đất nhet vào trong miệng mình.

Tĩnh Nguyên cũng không phải là người đầu tiên, chẳng mấy chốc lão ni cô thứ hai, thứ ba cũng được tấm ván gỗ đẩy ra ngoài, cuối cùng tính cả Tĩnh Tâm luôn thì có tổng cộng sáu lão ni cô được đẩy ra ngoài.

Đám Lý Hỏa Vượng đi theo mấy người này đến một chỗ trũng, trong đó có một tượng Phật khổng lồ màu đen cao chừng mười mấy mét đang nhúc nhích trong đó.

Lúc họ hoàn toàn đi vào, tiếng vù vù vù vù vang lên, hóa ra tượng Phật kia được tạo thành từ những con ruồi đen.

“Bụng ta hơi khó chịu, hay là các ngươi chờ ta được không?”

Lý Hỏa Vượng ôm bụng hỏi.

“Đừng có chơi liều, mau đi, ngươi đi ra ngoài giúp chúng ta một chuyến được không?”

Tĩnh Tâm móc một chuỗi phật châu đang phát sáng từ trong đống thịt mỡ, ném qua.

Lý Hỏa Vượng thuận tay bắt lấy, vừa niệm kinh Phật vừa bắt đầu nhỏ giọng niệm kinh Phật khó hiểu một cách không lưu loát.

“Hành giả kiến dĩ, hoan hỷ dũng dược, tự kiến kỳ thân, thừa kim cương đài, tùy tòng Phật hậu, như đàn chỉ khoảnh, vãng sinh bỉ quốc, sinh bỉ quốc dĩ, kiến Phật sắc thân, chúng tướng cụ túc, kiến chư Bồ Tát, sắc tướng cụ túc…”*

*Trong Quán Vô Lượng Thọ Phật Kinh

Kinh Phật dần dần vang lên từ trong miệng của Lý Hỏa Vượng, trong tiếng tụng kinh, giờ phút này trên gương mặt hắn giống như bao trùm trong Phật quang thần thánh.

Vừa mới bắt đầu thì hắn chỉ có một kiểu đọc, nhưng không lâu sau, tiếng tụng kinh đơn điệu này bắt đầu có phần pha lẫn.

Tiếng tụng lúc cao lúc thấp bắt đầu kết hợp với Lý Hỏa Vượng.

Những âm thanh này đều đến từ miệng của ni cô béo và sư thái xung quanh, trên mặt họ đều hiện ra vẻ thành kính giống y như Lý Hỏa Vượng.

Ngay sau đó, tiếng leng keng, tiếng khánh, mõ và những nhạc khí nhà Phật đều đồng loại vang lên xung quanh miếu thờ và trong phòng ốc.

Dưới sự kết hợp của mấy thứ này, tiếng tụng kinh của Lý Hỏa Vượng ngày càng uy nghiêm, ngày càng có Phật tính.

Những âm thanh đặc thù này bắt đầu thay đổi, không phải là âm thanh làm thay đổi đồ vật mà chẳng hạn như tất cả màu sắc xung quanh bắt đầu dần lệch đi, như thể phủ lên một tầng lọc màu vàng sẫm thật dày.

Thời gian trôi qua, tiếng tụng kinh càng lúc càng lớn, Bạch Linh Miểu, Cẩu Oa, Cao Chí Kiên, thậm chí cả đứa con trong ngực Tĩnh Tâm sư thái cũng bắt đầu hát theo.

Những âm thanh này ngày càng vang, tượng Bồ Tát được đắp bởi ruồi trong hầm thấp bắt đầu rung động.

Dưới tiếng tụng kinh dẫn ra pháp trường, nó chậm rãi nhẹ nhàng đến gần đỉnh đầu của Lý Hỏa Vượng, giờ phút này, tiếng vỗ cánh của những con ruồi kia cũng như trở nên đồng điệu với tiếng tụng kinh.

Lúc tiếng tụng kinh đã đạt đến đỉnh điểm, Bồ Tát chậm rãi mở đôi mắt đen như mực, chợt giáng xuống, ruồi đen lập tức vù vù hoàn toàn bao phủ Lý Hỏa Vượng.

Tiếng ruồi đập cánh bắt đầu run rẩy điên cuồng, tiếng run rẩy và tiếng kinh Phật xung quanh không ngừng chồng chéo lên nhau.

Một lần nữa, tất cả mọi người và hơn một triệu con ruồi kia bắt đầu kết nối tinh thần với nhau, không chia khác biệt.

Người biết suy nghĩ của ruồi, ruồi cũng biết suy nghĩ của người.