Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 172: Tham Lam




Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn Bồ Tát tro bụi không hề có chút thay đổi nào, đi một vòng quanh đại điện rồi vòng ra sau lưng Bồ Tát.

Không có gì bất ngờ, phía sau lưng Bồ Tát có một núi thịt cao ngất nho nho, ni cô béo lại bọc một cái bánh nướng cỡ to trên đầu mình, mơ mơ hồ hồ vừa ăn.

“Hay thật, đó là...Đó là người hả?”

Mấy người đi theo sau Lý Hỏa Vượng lập tức bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.

Có kinh nghiệm từ lần trước, Lý Hỏa Vượng cũng không định gọi nàng dậy, có lẽ có gọi thì cũng sẽ không dậy.

Cả đoàn người đi qua một cửa hông cạnh tường, chính thức bước vào trong An Từ Am.

Nhưng vừa mới đi vào chưa được mấy bước, đám Lý Hỏa Vượng đã phát hiện ra hoàn toàn không có chỗ đặt chân.

Nhìn về phía xa, trên mặt đất và trên nóc nhà đều là mấy thứ đồ ăn hư thối, bên phải của họ thậm chí còn chất một núi màn thầu mốc meo, đủ loại ruồi bọ và giòi trắng đang bò trên đó.

Lần nào cũng đều rơi vào tình trạng thế này, vậy mà trong những đồ ăn thức uống này không hề có thức ăn mặn, tất cả đều là thức ăn chay.

Nhìn những thứ này, Lý Hỏa Vượng lập tức nhận ra, hiển nhiên đây chính là những thứ mà hắn dùng vàng đổi lấy để đưa lên.

Sau khi nhận được tiền, những ni cô mua đủ thứ đồ ăn trước.

“Dẫm lên đi.”

Lý Hỏa Vượng nhấc chân giẫm vào đống đồ ăn hư thối như đang đi trong đầm lầy, chậm rãi bước về phía trước.

Trên mặt mấy người khác cũng lộ vẻ khó khăn, nhất là Bạch Linh Miểu thích sạch sẽ.

Nhưng khi nàng nhìn về phía bóng lưng ở phía xa, lại cắn răng nhấc chân bước theo.

“Mấy ni cô này mua nhiều đồ làm chi mà để mục nát hết thế này? Đúng là lãng phí mà, bây giờ là năm thiên tai đó, mấy thứ này có thể cứu sống được không ít người đâu.”

Dương tiểu hài từng là một tên ăn mày nên cảnh tượng trước mặt thật sự khiến hắn rất ngứa mắt, hiếm khi lên tiếng.

Lý Hỏa Vượng liếc qua đứa bé kia:

“Vì họ tham.”

Dương tiểu hài mím môi lại, không nói gì nữa.

Cứ đi mãi đến khi hết một nén nhang, Lý Hỏa Vượng dẫn mấy người khác đi tới chỗ ni cô lúc trước ăn cơm, gặp được một ni cô khác.

“Oẹ!”

Một ni cô béo đang nôn từng chút một trước mặt Lý Hỏa Vượng, nôn hết những thứ có hình dạng thịt băm trong bụng ra ngoài.

Nàng nôn đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, không thèm để ý mà lau mồ hôi trên mặt, liên tục dùng tay gom những đồ ăn thức uống đã hư thối xung quanh bỏ vào bụng, xem bụng như cái bàn cứ gặm lấy gặm để một cách điên cuồng.

“Diệu m sư phụ, từ lúc chia tay đến giờ có chuyện gì xảy ra không?”

Lý Hỏa Vượng chào hỏi ni cô béo kia.

Diệu m há miệng, nước bọt và hỗn hợp cặn bã của thức ăn trong miệng lập tức phun về phía Lý Hỏa Vượng.

“Là ngươi đấy à, còn cần dẫn đương nữa không? Lần này phải tăng giá đấy nhé, ít nhất cũng phải một hai vàng.”

“Không làm phiền ngươi đâu, xin hỏi Tĩnh Tâm sư thái còn ở phòng ban đầu không?”

Lý Hỏa Vượng cố gắng lui lại, gắng hết sức đứng ngoài tầm bắn của đối phương.

Thấy không có vàng để cầm, sự tham lam cực độ trên mặt Diệu m lập tức chuyển thành thất vọng:

“Nói nhảm gì thế, nàng béo đến nỗi không đi ra ngoài được thì nàng đi đâu được chứ?”

Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu, quay người tiếp tục xuất phát trên con đường trước đó.

Những người khác cũng chăm chú đi theo Lý Hỏa Vượng, tiếp tục bước đi trên đầm lầy đồ ăn hư thối, nhưng Dương tiểu hài đi sau cùng khi đi qua bên cạnh ni cô đang ăn cào ăn cấu thì thật sự có phần không chịu nổi.

“Ngươi làm thế lãng phí quá đi, ngươi có biết bên ngoài còn bao nhiêu người đói bụng, thậm chí là chết đói không? Ngươi có biết đói bụng khó chịu cỡ nào không?”

Diệu m trả lời rất tự nhiên: “Đúng vậy đó, thế nên không thể lãng phí được, ngươi không thấy những thứ này đều đang hư thúi sao? Nếu mà không ăn thì sẽ không có cơ hội nữa đâu.”

Vừa dứt lời, nàng lại cúi đầu xuống, há miệng ói mấy thứ vừa nuốt vào bụng ra lần nữa, trong đôi mắt tham lam lại tiếp tục ăn cào ăn cấu.

Đi dọc theo con đường ban đầu, đi xuyên qua chuồng heo, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng đi tới trước phòng của Tĩnh Tâm sư thái, cũng chỉ có ở nơi khá vắng vẻ này, mặt đất mới không có nhiều đồ ăn hư thối vậy thôi.

Tay Lý Hỏa Vượng nâng huỳnh thạch đi vào thì thấy Tĩnh Tâm sư thái đang nhét gì đó vào nếp nhăn giữa thịt mỡ của mình.

“Ồ tiểu tử, là ngươi à? Sao hả? Tìm được mười tám tháng chạp chưa?”

Gương mặt nghiêm trọng của Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu, mở cái hộp trong tay ra.

Mặc dù không có mắt nhưng Tĩnh Tâm sư thái như có thể cảm nhận được gì đó, trên gương mặt chảy xệ lập tức nở nụ cười tham lam đến cực độ.

Nếp nhăn trên người Tĩnh Tâm sư thái nông rộng ra, thịt mỡ dịch về phía Lý Hỏa Vượng, cả căn phòng như thể bắt đầu rung động.