Hai tiếng sau, ô tô của Thanh Vượng Lai chở Lý Hỏa Vượng dừng lại ở cổng bệnh viện nhân dân số sáu, thông qua quan hệ của Thanh Vượng Lai, bọn họ thuận lợi đến một phòng bệnh đơn, người nằm trên giường không phải ai khác, chính là Dương Na.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đi vào, Thanh Vượng Lai đứng bên ngoài, hắn đưa tay nhận bệnh án của Dương Na, bên trên viết trầm cảm mức độ nặng.
Lý Hỏa Vượng đi đến bên giường, hắn kéo ghế ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Dương Na trên giường với ánh mắt vô hồn, giống như người gỗ.
“Na Na, chuyện ta hứa với ngươi, ta đã làm được rồi, ngươi xem, ta khỏi bệnh thật rồi.
“Ta sẽ luôn ở bên người, ở đến ngày ngươi khỏi bệnh, đợi ngươi khỏi bệnh rồi, chúng ta lại cùng đi thi đại học, chúng ta cùng đi học, lần này ta ở bên ngươi.
Lý Hỏa Vượng kéo tay phải gầy gò như que củi, đầy vết cứa rạch của Dương Na, nhẹ nhàng kể chuyện, không biết nói bao lâu, sắc trời bên ngoài từ sáng rõ biến thành tối đêm, rồi từ tối đêm đến sáng rõ, khi cảm thấy tay của Dương Na khẽ nắm tay của mình, Lý Hỏa Vượng cười.
Hắn đưa hai tay, ôm chặt Dương Na vào trong lòng mình.
Lại một đêm tiết Thanh Minh ở Thôn Ngưu Tâm.
Bên đường nườm nượp người đốt giấy, vì phần lớn người trong thôn đều từ xa chuyển đến, cho nên không có mộ tổ để thờ cúng, chỉ có thể vẽ một vòng tròn bên đường, để một lỗ khuyết đốt về hướng mộ nhà mình.
Khói trắng tràn ngập thêm ánh trăng mờ mờ, khiến cả thôn Ngưu Tâm ngập trong sương vờn mây núi, giống như tiên cảnh trần gian, bóng hình màu đỏ cô đơn đi ra từ trong khói trắng. Đó là Lý Hỏa Vượng, hắn cầm tiền giấy trong tay, rất nhiều rất nhiều tiền giấy và thỏi vàng. Hắn từ trong thôn đi qua, đến cổng đại viện nhà họ Bạch, nơi này không có ai khác ở, chỉ có một mình hắn.
Lý Hỏa Vượng đứng im trước cổng, nhìn đèn sa màu trắng ở cổng lớn, và câu đối màu vàng ở hai bên, liền bật cười khanh khách.
“Ha ha... bây giờ ta đúng thật là... một vầng trăng sáng tròn rồi lại khuyết, điểm mấy ngôi sao quanh vầng trăng tàn, đèn sa treo cao trước cổng, trắng tay rỗng túi sống qua xuân thu"
Lý Hỏa Vượng đi vào trong, cổng lớn đóng lại, Lý Hỏa Vượng vẽ một vòng tròn dưới mặt đất, nhưng mỗi một hướng đều để một lỗ khuyết.
Khi Lý Hỏa Vượng cầm tiền giấy và thỏi vàng vứt vào trong vòng tròn, lấy hỏa triết tử ra châm lửa.
*Hỏa triết tử: Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy.
“Thanh Minh... lấy tiền đi... đến lấy tiền đi!"
Giọng khàn đặc của Lý Hỏa Vượng không ngừng vang vọng trong đại viện nhà họ Bạch cô độc như vịt đực khóc than.
Lý Hỏa Vượng đốt giấy, không ngừng đốt giấy, miệng lầm bầm nói những lời muốn nói với những người đã mất.
“Tuế Tuế, ngươi muốn cái gì, thì lấy tiền đi mua, nếu ngươi muốn đồ chơi gì, ở dưới không có, ngươi báo mộng về cho cha, cha mua cho ngươi"
“Miểu Miểu, ngươi ở dưới có khỏe không? Ta nhớ ngươi...”________________ Hắn không ngừng đốt tiền giấy, ngọn lửa cũng càng lúc càng lớn, đúng lúc tiền giấy cháy đến một nửa, Lý Hỏa Vượng đột nhiên suy sụp.
Hắn bỗng đứng lên, điên cuồng mắng chửi cái bóng của mình.
“Lý Tai! Ngươi lừa ta! Rõ ràng ngươi đã hứa với ta! Ngươi nói có thể cho bọn họ quay về! Rõ ràng ngươi đã hứa với ta, tại sao!"
Thế giới vẫn còn, tất cả tà tông đều biến mất, cũng không còn thiên tai, một ngày cũng đầy đủ mười sáu canh giờ, thế giới này không điên nữa, mọi thứ đều trở nên bình thường.
Mục tiêu thay đổi thế giới của Lý Hỏa Vượng ban đầu cũng đã thực hiện được, nhưng chỉ duy một điều, chính là những người đã chết không sống lại nữa, người đã chết thì chết vĩnh viễn.
“Tất cả mọi thứ không bình thường đều biến mất, bao nhiêu việc khó khăn như vậy cũng làm được, tại sao lại không thể cứu sống được mấy người đã chết, ngươi là cái gì hả!"
“Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Lý Hỏa Vượng biết rõ, cứu bọn họ sống lại là điều đi ngược thiên lý, nếu thế giới này không còn điên khùng nữa, thì những việc bất bình thường chắc chắn sẽ không xảy ra, trừ phi hắn lại ra tay khiến thế giới này phát điên.
Mắng mãi mắng mãi, Lý Hỏa Vượng chậm rãi quỳ xuống đất, hoàn toàn suy sụp gào khóc.
“Tại sao! Tại sao! Tại sao cứ phải là ta! Tại sao cứ phải là ta còn sống chứ!"
Tuyệt vọng dâng lên như thủy triều, đè lên người hắn như một ngọn núi lớn, đè cho lồng ngực hắn không thở nổi, cảm giác này còn khó chịu hơn chết.
Một lúc lâu sau, Lý Hỏa Vượng đưa tay sờ túi dụng cụ hành hình ở phía dưới, lấy ra một con dao găm đâm rách bụng của mình, giật ba tấm da người tâm tố xuống, ném xuống đất.
Sau đó hắn lại chĩa thẳng con dao vào cổ mình, đờ đẫn chặt từng nhát từng nhát xuống.
Hắn giật thật mạnh, cả cái đầu miễn cường bị giật xuống, hắn bóp chặt cái đầu của mình, hung hãn đập mạnh xuống đất, nhưng vẫn vô ích, Lý Hỏa Vượng vẫn không chết.
Từ lần Lý Tai cướp đi mọi thứ của mình từ trong gương, không chỉ thân phận tâm tố, thậm chí ngay còn cướp đi cả cái chết.
Lý Hỏa Vượng hiểu, bản thân hắn đã trở thành tâm bàn của Lý Tai, định sẵn lúc nào đó sẽ trở thành Lý Tai, thế giới không điên nữa, tương lai và quá khứ của tất cả đều đã cố định, không thể thay đổi nữa.
Nhưng đúng lúc Lý Hỏa Vượng tuyệt vọng suy sụp, hắn có thính giác nhạy cảm đột nhiên nghe thấy tiếng chiếc ghế mà mình vừa ngồi di chuyển.
Lý Hỏa Vượng nước mắt đầm đìa ngẩn người, hắn đi qua đó, hình như nhìn thấy điều gì từ chiếc ghế.
Hắn đi qua đó, đưa tay cẩn thận sờ bên trên chiếc ghế trống không, dường như đang xác nhận điều gì.
“Là ngươi phải không? Là ngươi thật phải không?"
Sau đó Lý Hỏa Vượng lại nhìn sang tiền giấy đang cháy trong vòng tròn, hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, xông vào trong phòng, trực tiếp mở ô, sau đó lại khom lưng, nhìn chiếc ghế qua đũng quần.
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy khuôn mặt cười vui vẻ của Tuế Tuế, vẻ mặt bắt đầu trở nên vui mừng kích động, hơn nữa còn chuyển sang mừng điên cuồng, nỗi tuyệt vọng và ý muốn chết trong lòng nhanh chóng tiêu tan.
“Ha ha ha! Các ngươi đều đến rồi! Tốt quá! Ngươi đừng đi! Ngươi tuyệt đối đừng đi đầu thai! Ta biết ngươi biến thành quỷ rồi, nhưng không sao, quỷ cũng có thể tu tiên! Ta đến nội khố Giám Thiên Ti tìm cho các ngươi công pháp quỷ tu! Ha ha ha!"
Lý Hỏa Vượng đặt cái đầu lên trên cổ, điên cuồng cười lớn xông ra khỏi đại viện nhà họ Bạch.
“Có quỷ! Ha ha ha, Lý Tai, ta trách nhầm ngươi rồi! Một vầng trăng sáng tròn rồi lại khuyết, mấy ngôi sao điểm quanh vầng trăng tàn! Ha ha ha! Có quỷ cũng được! Có quỷ cũng được! Ha ha ha!"
Cẩu Oa nghe thấy tiếng động dắt con gái của mình mở cổng thò đầu ra, nhìn thấy cảnh này, không khỏi lắc đầu thở dài.
“Hầy, dằn vặt bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng Lý Hỏa Vượng vẫn điên rồi!"
“Cha, Lý thúc làm sao vậy?"
“Không có gì, sau này ngươi nhìn thấy Lý thúc, đừng cười hắn cũng đừng mắng hắn, nếu trẻ con trong thôn ném đá nhổ nước bọt lên người hắn, ngươi nói với ta, sau này hắn chính là người giữ thôn của chúng ta “Cha, người giữ thôn nghĩa là gì?"
“Người giữ thôn ấy à, chính là người giúp thôn chúng ta ngăn thiên tai giải quyết khó khăn, chính vì có người giữ thôn, người của thôn Ngưu Tâm chúng ta mới không bệnh tật, không thiên tai sống yên ổn.
Nói xong, Cẩu Oa định đóng cửa quay vào nhà, nhưng đúng lúc này hắn bỗng nhìn thấy phía đầu thôn hình như có ánh sáng, nhưng vì có khói trắng bay, nên nhìn không rõ lắm.
Chỉ lúc sau, Cẩu Oa nhìn thấy Lữ Tú Tài một tay bồng cháu ngoại Lữ Đồng Sinh của mình, kích động từ trong khói trắng chạy ra.
Khi hắn nhìn thấy Cẩu Oa, lập tức đôi mắt phát sáng vui mừng điên cuồng chỉ tay về hướng đầu thôn.