Bốn tay của Bạch Linh Miểu cầm các loại vũ khí, ngồi khoanh chân ở chính giữa bảo tọa hoa sen, trên khuôn mặt thanh tú đầy thanh khiết, lúc này, ấn ký hoa sen giữa đôi lông mày của nàng càng phát sáng, ngay cả sát khí ngút trời đó cũng không lọt được vào chút nào.
Hai đóa hoa sen cùng gốc mười hai công đức phát ra hào quang chói mắt, đến không trung trên đầu Bạch Linh Miểu dần dần tiêu tan, một hạt giống trong hoa sen chậm rãi rơi vào trong cơ thể Bạch Linh Miểu. Đúng lúc này, Bạch Linh Miểu dường như hiểu ra điều gì, nở nụ cười không buồn không vui, cùng với bốn tay nhẹ nhàn ấn quyết hoa sen, Bạch Linh Miếu dẫn sáu lừa trắng xuyên qua từ trong hai vị Tướng Tương Thủ điên cuồng cắn xé, đưa bọn họ bay về phía cánh cửa.
Cảm giác áp bức như chất rắn cùng Tướng Tương Thủ biến mất, nhưng nhìn Bạch Linh Miếu dần đi xa, hắn vẫn không thở nổi.
Hắn nắm chặt nắm đấm đấm thật mạnh lên lồng ngực nghẹn ngào của mình, cho dù lồng ngực bị đấm lõm xuống, vẫn không thấy đỡ hơn.
Lý Hỏa Vượng đưa tay phải rút, một chiếc gương đồng xuất hiện trong tay hắn.
Lý Hỏa Vượng tức giận gào thét xé gan xé phổi với bản thân trong chiếc gương:
“Lý Tai! Đi hết rồi! Bọn họ đi hết rồi! Ngươi nhất định phải đưa bọn họ quay về! Nhất định! Trước đây người từng hứa với ta! Ngươi đã hứa với ta!"
Nước mắt nóng hổi trượt qua những nếp nhăn méo mó trên mặt Lý Hỏa Vượng, cuối cùng men theo cằm rơi xuống đất, hắn tuyệt vọng nhìn Dương Na bất động trước mắt, tỏ ra vô cùng bất lực.
Ngũ Kỳ ở một bên thở dài một hơi lên tiếng giải thích nói: “Ngươi cũng từng sống ở bệnh viện tâm thần, cũng biết tình trạng của nàng là như thế nào, trầm cảm mức độ nặng phần lớn đều có biểu hiện như vậy, ta rất khó tưởng tượng rốt cuộc nàng ta tìm được đến đây bằng cách nào"
"Na Na?"
Lý Hỏa Vượng khẽ lắc Dương Na, nhưng đôi mắt vô hồn của đối phương không hề phản ứng lại, đúng thế, hắn đã quay ngược thời gian lần nữa, nhưng có những thứ hình như đã khác.
Mấy lần trước quay ngược thời gian, Dương Na vừa nhìn thấy mình đã hỏi con mắt duy nhất của mình là như thế nào mới đúng, chứ không phải bộ dạng như bây giờ, trông như một cái xác không hồn. Sau khi khẽ gọi mấy câu, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nhớ đến điều gì, lập tức nhỏ giọng hỏi Dương Na “Là vì ta đã cướp đi thiên đạo cái chết của ngươi sao? Là vì nguyên nhân này, cho nên ngươi mới như vậy phải không?"
Cùng với Lý Hỏa Vượng lặp lại mấy lần, hắn bắt đầu càng lúc càng tin là vậy, lập tức gật đầu mạnh:
“Vậy ta trả cho ngươi, được không? Ta trả cho ngươi!"
Lý Hỏa Vượng nói xong, hôn Dương Na một cái, hắn cắn mạnh đầu lưỡi của hắn, máu tanh chảy ra, sau đó hắn không ngừng truyền sang miệng của Dương Na.
Thậm chí Lý Hỏa Vượng cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn còn cắn vỡ niêm mạc trong khoang miệng, rồi truyền máu qua.
Sau khi truyền hết máu, Lý Hỏa Vượng ôm chặt Dương Na, thì thầm bên tai nàng.
“Na Na, quay lại đi, ta trả cái chết cho ngươi rồi, bây giờ ngươi lại là Vô Sanh Lão Mẫu, ngươi lại có thiên đạo cái chết rồi!"
“Quay về giúp ta đi, sau đây còn phải đối phó Thanh Vượng Lai, ta không thể không có ngươi. Nhìn đôi tình nhân hết ôm rồi lại hôn, Ngũ Kỳ ở một bên chép miệng, cầm thuốc quay người rời khỏi phòng.
Lý Hỏa Vượng ôm Dương Na liên tục thì thầm lải nhải, cứ nói như vậy đến nửa tiếng, cuối cùng tình hình cũng có biến chuyển mới.
“Hỏa Vương? Ngươi làm sao thế? Ngươi khóc cái gì? Có phải ta không tốt không?"
Bàn tay khô gày của Dương Na nhẹn nhàng vuốt lưng của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng buông tay, khi nhìn Bạch Linh Miểu lại lần nữa, thì thấy đôi mắt của đối phương đã có hồn.
“Hỏa Vượng, mắt ngươi làm sao thế này? Tại sao chỉ còn một con mắt? Có phải vì ta không?"
Nghe được lời hồi đáp quen thuộc như đúng mong muốn, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng yên tâm, cuối cùng Dương Na đã bình thường trở lại.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt!"
Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, ôm Dương Na vào lòng.
“Hỏa Vượng, vừa nãy ta không sao, ta chỉ đang nghĩ vài chuyện, bây giờ ta nghĩ thông suốt rồi, ngươi đừng lo lắng"
Bây giờ đổi lại là Dương Na an ủi Lý Hỏa Vượng.
Không biết có phải ảo giác không, Lý Hỏa Vượng phát hiện giờ tây Dương Na hình như trở nên tự tin hơn.
“Cách cách cách!” tiếng gõ cửa xen ngang bầu không khí ấm cúng.
Lý Hỏa Vượng quay đầu, thì thấy Dịch Đông Lai đứng ở cửa với vẻ lo lắng, có vẻ hình như đã xảy ra chuyện gì.
“Vào đây nói đi, Na Na không phải người ngoài.
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói vậy, Dịch Đông Lai đi vào trong phòng, khóa trái cửa lại.
Dịch Đông Lai đi vào trong phòng đang định lên tiếng, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nghĩ đến điều gì, vẻ mặt liền biến sắc, vội vàng ngăn đối phương.
“Đợi đã"
Lý Hỏa Vượng lập tức đứng lên, lật hòm lật tủ tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.
Trong phòng không nhiều đồ, tìm kiếm cũng rất nhanh, chỉ một lúc sau, Lý Hỏa Vượng đã tìm được thứ mà mình muốn tìm, một cái máy nghe trộm màu đen.
“Ta nên sớm nghĩ đến! Với tính cách của tên Thanh Vượng Lai, hắn không thể nào không để lại tai mắt!” Lý Hỏa Vượng đưa tay tháo xuống, rút thẻ nhớ màu đen bên trong ra, trực tiếp ném vào miệng, nghiến răng nghiến lợi nhai nhát, rồi nuốt xuống bụng.
1047 chữ