“Yên tâm đi, Lý Hỏa Vượng, ngươi là một công cụ vô cùng hữu dụng để đối phó một hình chiếu khác, công cụ tốt như vậy không thể nào hỏng được, chúng ta sẽ toàn lực chữa khỏi cho ngươi.
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn, chế giễu nói: “Thanh Vượng Lai, ngươi đúng là vô tình vô nghĩa một cách thẳng thắn vô tư"
Hắn thực sự không hiểu, Gia Cát Uyên là tâm bàn của của Thanh Vượng Lai, hắn có tình có nghĩa như vậy, kết quả Thanh Vượng Lai lại vô tình vô nghĩa, một chính nhân quân tử, một kẻ tiểu nhân, vừa hay là hai mặt trái ngược.
“Tinh” một tiếng, thang máy mở ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng, hắn đi ra khỏi cửa thang máy, dẫn dám người đi đến cửa nhà Dịch Đông Lai và ấn chuông.
Khi cửa được mở ra, Lý Hỏa Vượng lại gặp được Dịch Đông Lai ở bên ngoài Bạch Tháp. Trước đây ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, hắn vẫn luôn mặt áo blouse trắng.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Đông Lai mặc quần áo thường, Lý Hỏa Vượng cảm thấy đối phương vô cùng xa lạ.
Bài trí trong phòng trông vô cùng đơn giản gọn gàng, màu xanh xám là màu chủ đạo, hơn nữa từ trên tủ giày bên góc cửa có thể nhìn ra, tạm thời Dịch Đông Lai ở một mình.
“Lý... Hỏa Vượng?"
Dịch Đông Lai một tay cầm tay nắm cửa khó mà tin được nhìn thiếu niên trước mặt, bệnh nhân triệu chứng nặng đột nhiên biến mất khỏi bệnh viện lại xuất hiện ở trước cửa nhà mình.
“Bác sĩ Dịch, ta cần ngươi giúp đỡ, ta lại phát bệnh rồi, ta cần ngươi điều trị"
Lý Hỏa Vượng nói với thái độ thành khẩn.
Dịch Đông Lai bật cười.
“Ngươi cũng biết ngươi bị bệnh? Ngươi cũng biết ngươi cần phải chữa trị? Ta còn tưởng ngươi không biết cơ đấy.
Nói xong, hắn tóm một tay Lý Hỏa Vượng, lấy điện thoại ra gọi đi.
“A lô! Là ta! Bảo lão Dương lái xe của bệnh viện đưa người..."
Còn chưa đợi Dịch Đông Lai nói hết, ‘bốp một tiếng, điện thoại của Dịch Đông Lai bị Thanh Vượng Lai cướp mất.
Những người khác ập vào, bắt đầu kiểm tra mọi thứ trong phòng, mở máy tính và tắt hết các loại máy móc sản phẩm điện tử có khả năng liên lạc.
Tất cả mọi người kiểm tra kỹ một lượt, không định bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
Triệu Sương Điểm lấy ra notebook của mình, bắt đầu tính toán.
Còn Dịch Đông Lai ngồi trên sofa nhìn mọi thứ xung quanh, trong lòng không thể bình tĩnh.
Lý Hỏa Vượng bưng một cốc nước đặt trước mặt Dịch Đông Lai, suy nghĩ trong lòng mấy giây xong, dùng ngón tay chỉ vào Thanh Vượng Lai.
“Bác sĩ Dịch, ngươi xem, người này chính là Thanh Vượng Lai, nghiên cứu sinh mà ta từng nói trước đây."
Ngồi trong nhà của Dịch Đông Lai, Lý Hỏa Vượng giải thích với Dịch Đông Lai những thứ mình nhìn thấy trước đây không phải là ảo tưởng, mà đều là thật.
“Người xem, bọn họ không phải là ảo giác của ta tưởng tượng ra, bọn họ tồn tại thật, không tin thì người thử sờ xem"
Dịch Đông Lai bưng cốc nước, nhìn đám người xung quanh, suy nghĩ một lát sau, lên tiếng nói với Lý Hỏa Vượng: “Ngươi quen biết những người này ở đâu?"
“Bác sĩ Dịch, ta đã từng nói với ngươi rồi, bọn họ đều là Ti Mệnh trong Bạch Ngọc Kinh, ngươi quên rồi sao?
Trước đây ta từng trình bày bệnh tình với ngươi, họ đều có thật, thực sự có một thế giới khác.
Dịch Đông Lai nghe thấy lời này, nhìn quanh một vòng rồi lên tiếng nói:
“Trong các ngươi, ai là người dẫn đầu?"
“Là ta"
Triệu Sương Điểm nói.
“Các ngươi lừa gạt bệnh nhân tâm thần có ý nghĩa gì không? Các ngươi cảm thấy bệnh nhân tâm thần giết người không cần đền mạng, thì có thể lợi dụng Lý Hỏa Vượng làm việc cho các ngươi sao?"
Dịch Đông Lai tỏ ra tức giận.
“Ta nói cho các ngươi biết! Bất kể xảy ra chuyện gì, xử theo luật pháp! Các ngươi mới là chủ mưu! Tất cả tội lỗi mà Lý Hỏa Vượng phạm phải đều phán quyết lên các ngươi!"
“Không phải, họ không lừa ta!"
Lý Hỏa Vượng muốn biện giải, nhưng Dịch Đông Lai dường như đã có suy nghĩ của mình.
“Lý Hỏa Vượng! Bài luận văn của ta được công khai, ai cũng điều tra được! Bọn họ hoàn toàn có thể nguy tạo ảo giác của ngươi dựa theo ghi chép trên bài luận văn! Cuối cùng lợi dụng ngươi, đạt được mục đích!"
"Ngươi cho rằng hắn là Thanh Vượng Lai? Sai rồi! Hắn không phải! Hắn chỉ là một tên lừa đảo tự xưng là Thanh Vượng Lai! Thanh Vượng Lai chỉ là một cái tên, ai cũng có thể tự xưng là Thanh Vượng Lai trước mặt ngươi!"
"Không phải, không phải như vậy! Hắn thực sự là Thanh Vượng Lai!” Lý Hỏa Vượng đau đầu, nhất thời không biết nên khuyên giải thế nào.
“Lằng nhằng cái gì, ngươi việc gì phải khiến hắn tin ngươi? Ngươi bảo hắn ra tay chữa khỏi cho ngươi là được rồi?
Hắn tin hay không có gì khác nhau không?"
Ba Nam Húc nói, rút ra một con dao găm từ bên hông đi lên trước, cắm đao trước mặt Dịch Đông Lai.
Nàng dùng ngón tay đầy hình xăm chỉ vào cái đầu của Lý Hỏa Vượng nói:
“Chữa khỏi cho hắn, nếu không, lột da ngươi!"
Dịch Đông Lai đẩy cặp kín trên sống mũi mình, cạn lời lắc đầu.
1031 chữ