“Ta không còn nhiều thời gian nữa, đợi sau khi ta chết, đến tìm Quốc Sư Đại Lương, hắn sẽ nói với người những chuyện ngươi không biết.
“Vẫn là câu nói đó...Ti Mệnh...có thể lợi dụng..nhưng không thể..không thể..."
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Lý Tuế! Ngươi sẽ không chết! Ngươi sẽ không chết!"
Lý Hỏa Vượng điên cuồng hét lớn, tuy tu chân thất luân của hắn thực sự khiến môi trường xung quanh thay đổi liên tục, nhưng không khiến Lý Tuế thoi thóp sống lại.
“Ta...thực sự không phải là...Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng..ngươi không thể...gạt...bản thân..nữ nhi tình trường...là việc nhỏ...ngươi nên buông bỏ."
Cùng với cơ thể của Huyền Tẫn tan rã, các xúc tu khô héo dồn vào nhau dần dần rụng rời, biến thành từng cái riêng biệt.
Xúc tu rời ra, ở chỗ sâu nhất của xúc tu có cái gì đó lộ ra, đó là người đất, ba người đất.
Trông có vẻ người đất đó được tạo từ rất lâu rồi, màu sắc phai nhạt, bề ngoài nứt nẻ, nhưng vẫn có thể nhìn ra là ai.
Một người đất là Lý Hỏa Vượng, một người đất là Bạch Linh Miểu, một người đất là Lý Tuế.
“Ta không phải Lý Tuế, ta không phải...ta không phải..ta không phải nàng ta..."
Một cái xúc tu màu đen quấn lấy người đất của Lý Hỏa Vượng, dùng hết sức lực cuối cùng nhẹ nhàng thò về phía hắn.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng vừa định đưa tay ra đón, xúc tu đó đột nhiên mềm nhũn, người đất nứt nẻ đó cũng rơi xuống đất theo xúc tu, hoàn toàn vỡ vụn.
Mưa rơi lốp bốp, đánh cho lá cây chìm chìm nổi nổi, gió lớn kèm theo nước mưa thổi cho cả rừng cây không ngừng đung đưa.
Nước mưa đã biến đường đất thành canh bùn, cả con đường trở nên vô cùng nhầy nhụa khó đi.
Mặc dù đường khó đi như vậy, vẫn có người đang vội vàng đi trên đường.
Bóng hình gày gò khoác áo tơi và đội nón tre, thỉnh thoảng ngóng nhìn về phía sau, dường như đề phòng phía sau có người đuổi theo.
Cùng với một trận gió thổi qua, lớp vải mỏng của nón tre bị thổi tung, lộ ra khuôn mặt tinh tế của Thượng Quan Ngọc Đình.
Tuy có nón tre, nhưng cuồng phong cuồn cuộn khắp nơi, vẫn khiến khuôn mặt của Thượng Quan Ngọc Đình như giọt nước trên lá cây, dính chút nước mưa.
Mấy cái xúc tu màu đen từ trong áo thò ra, nhanh chóng lau giọt nước.
Nhưng đúng lúc này, “ha ha ha...” tiếng cười điên cuồng phía sau khiến trong lòng Lý Tuế hoang mang.
“Mẹ kiếp, bao nhiêu năm xui xẻo, giờ ta cũng coi như gặp may rồi, vậy mà lại gặp được một tâm tố, ha ha ha!” Tiếng cười đó vừa thô lỗ vừa khó nghe, giống như đang cưa gỗ.
Cùng với trận cuồng phong mang theo tiếng chuông lướt qua, một cây lớn trước mặt Lý Tuế vù vù ào ào đập xuống, chặn đường đi của Lý Tuế.
Lý Tuế vừa quay đầu, thì nhìn thấy một người đàn ông khuôn mặt phúng phính, cười xấu xa nhìn mình.
“Vô ích thôi, ngươi đã uống thuốc của ta, thì trò vặt tâm tố của ngươi không sử dụng được đâu. Những cái sẹo trên cái đầu hói chứng minh trước đây người đàn ông này từng xuất gia, nhưng tóc xung quanh chứng minh bây giờ hắn đã hoàn tục.
Huống hồ nếu hắn thực sự là đệ tử phật môn, thì tay hắn không thể nào cầm một đao mổ có sợi xích “Mẹ kiếp, trông cũng thật xinh đẹp, ta còn chưa từng chơi tâm tố"
“Ngươi đừng qua đây! Ngươi đừng qua đây!"
Lý Tuế hoảng sợ lùi lại liên tục, nhưng nàng càng như vậy, người đàn ông đó càng cười xấu xa.
Ánh sáng trắng lóe lên, hai cánh tay của Lý Tuế lập tức gãy tận gốc, cùng với máu phun ra, nàng thét ra tiếng kêu thảm chói tai.
“Ha ha ha! Hét to lên nữa đi! Càng to càng tốt!"
Người đàn ông đó nói xong, trực tiếp tóm lấy hai chân của Lý Tuế, lột thật mạnh.
Nhưng đúng lúc tà váy bị vén lên, xúc tu chằng chịt từ dưới tà váy ào ra, lập tức nhào lên mặt của người đàn ông đó.
Người đàn ông đó tức giận gào thét giật xúc tu trên người xuống, xúc tu bị giật xuống, mặt mũi của hắn cũng bị cào giật xuống.
Trải qua nhiều lần bị ức hiếp, Lý Tuế cũng không còn là một người chỉ biết chịu đánh như trước đây nữa. Mặc dù bị thương nghiêm trọng như vậy, đối phương vẫn không chết, nắm chặt đao mổ trong tay mang theo sát khí ngút trời chém về phía Lý Tuế.
Cũng đúng lúc này, một cái chày kim cương màu vàng sẫm bị xúc tu quấn chặt bỗng giơ lên, cùng với tiếng kim loại đập lên một lá bùa bạc, sau đó cả lá bùa bạc trực tiếp đập lên giữa đôi lông mày của đầu lâu đó.
Tiếng rạn nứt vang lên, lá bùa bạc lập tức tan chảy, chảy vào trong theo khe nứt, hoàn toàn chống đỡ xương cốt toàn thân đối phương, để lại một lá bùa cỏ dại trong máu thịt của đối phương.
Người đàn ông hói đầu trong lá bùa như bị cố định lại, cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích nổi.
Liền sau đó, xúc tu quấn con dao găm vung qua, nhanh chóng chém đứt tai của đối phương.
Nhưng vẫn chưa hết, mười cái xúc tu mang theo vũ khí sắc bén theo sát phía sau, không ngừng vung múa, da thịt và nội tạng của đối phương biến mất từng mảng.
Cuối cùng khi cả cơ thể người đàn ông này bị gọt thành một bộ xương máu, Lý Tuế đâm một nhát đao vào trong tim của người đàn ông đó rồi vặn mạnh, người đàn ông đó coi như cũng tắt thở.
Nhìn kiệt tác của mình, Lý Tuế hài lòng gật đầu, lấy thịt tim trên lưỡi đao nhét vào miệng nếm thử.
Nhưng nhai mãi nhai mãi, nhìn tất cả đầm đìa máu xung quanh, vẻ mặt Lý Tuế trở nên hoảng sợ:
“Không... không, không phải là ta... đây không phải là ta..."
Nói xong, Lý Tuế hoảng sợ nuốt thịt trong miệng, sợ hãi bỏ chạy.
Chạy một mạch bốn canh giờ, mưa ngừng rơi, máu trên áo tơi của Lý Tuế cung được gột sạch.
1083 chữ