Cuộc chiến còn kịch liệt hơn nhiều so với hắn nghĩ, với tình hình này, nói không chừng Ti Mệnh của Phúc Sinh Thiên đang muốn tiêu diệt hết toàn bộ họ.
Tình hình này, đương nhiên tốt nhất là đám người Thanh Vượng Lai không ngăn kịp, để lọt vài người, nhưng còn có khả năng xấu nhất, khả năng xấu nhất chính là đám người Thanh Vượng Lai và Triệu Sương Điểm đã chết hết! Lúc này, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn đang nghĩ đến khả năng xấu nhất, dù sao trước nay hắn chưa từng gặp được chuyện tốt.
Nghĩ theo một phương diện khác, càng kiên định thêm lòng quyết tâm của Lý Hỏa Vượng, đối phương phản ứng như vậy vừa hay chứng minh cách làm của mình trước đây là chính xác.
Bất luận là xưởng ma túy dưới sa mạc, hay là Ti Mệnh mà mình đã quên mất ở trên biển đó, thì hành động của mình và Triệu Sương Điểm thực sự đã uy hiếp được họ!
Lý Hỏa Vượng loạng choạng xông vào trong phòng của Ngũ Kỳ, đúng lúc Dương Na lấy được thuốc đang lao ra ngoài.
“Hỏa Vượng! Tay của ngươi!"
“Đừng quan tâm tay của ta, ngươi nghe ta nói này! Chốc nữa ta xông ra từ phía trước, khi ngươi nghe thấy tiếng nổ, thì phải nhảy ra ngoài từ cửa sổ phía sau đấy, biết chưa?"
Trong đầu Lý Hỏa Vượng nghĩ đến cảnh Dương Na trong nước biển, hắn thực sự không muốn chuyện như thế diễn ra lần nữa.
Nói xong, Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, lê theo cơ thể tàn phế xông ra phòng khách đổ nát.
Cùng với tiếng ù ù biến mất, tiếng giao chiến bên ngoài cũng truyền vào trong tai hắn.
Nghe thấy những âm thanh này, trong lòng Lý Hỏa Vượng khẽ thở nhẹ nhõm, vẫn ổn, cũng may không phải là khả năng xấu nhất.
Các Ti Mệnh của Phúc Sinh Thiên đã đánh đến rồi, lúc này, nghĩ việc khác cũng chẳng ích gì, Lý Hỏa Vượng lập tức nắm chặt dao trong tay, quyết tâm, từ bên cạnh lăn vào trong bụi cây.
Mau chóng phân biệt vị trí hai bên địch ta giao đấu và điểm tấn công của hai bên, khi Lý Hỏa Vượng phát hiện đa số đều ở trong rừng trúc, hắn cất bước chân nhẹ nhàng từ bên cạnh lặng lẽ vòng đến phía sau kẻ địch.
Khi sắp đi vòng được đến phía sau đối phương, Lý Hỏa Vượng bỗng tê dại da đầu, cơ thể ngả về phía sau, kinh hãi tránh một viên đạn.
“Có ám tiêu!"
*Ám tiêu: lính gác ẩn trong bóng tối.
Sau khi phân biệt phương hướng với tốc độ nhanh nhất, Lý Hỏa Vượng không hề do dự lao về phía viên đạn bắn ra.
Viên đạn tiếp theo của đối hương vẫn chưa ra khỏi nòng, Lý Hỏa Vượng đã chém toàn bộ ba đầu ngón tay cầm súng của đối phương xuống.
Sau đó Lý Hỏa Vượng không hề do dự cầm dao lao về phía phần bụng của kẻ địch, nhưng đối phương dường như đã dự liệu được cách tấn công của Lý Hỏa Vượng, hình như hắn còn mặc áo chống súng dao, nhất thời con dao của Lý Hỏa Vượng không có tác dụng.
Trong rừng trúc, Lý Hỏa Vượng và đối phương lao vào đánh nhau, tuy đối phương không có ba ngón tay, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng không có tay phải.
Đối phương muốn cướp dao, Lý Hỏa Vượng đã buộc chặt dao lên tay mình, nhất thời hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, không ai làm gì được ai.
Lý Hỏa Vượng cầm chặt binh khí trong tay, đâm về phía cổ của đối phương, ở chỗ đó không được bảo vệ, nhưng đương nhiên Ti Mệnh của Phúc Sinh Thiên không muốn chết, dùng bàn tay đeo găng tay quân dụng chống lại đòn tấn công của Lý Hỏa Vượng.
Khi thấy lưỡi dao sắc bén kề mạnh lên yết hầu của đối phương, phụt một tiếng, một lưỡi dao sắc bén xiên ra từ trong yết hầu, chém yết hầu của người đó thành hai nửa Trong ánh mắt không thể tin nổi của đối phương, cơ thể của hắn dần mềm nhũn, ngã xuống đất.
Cùng với cơ thể của hắn đổ xuống đất, Dương Na đứng phía sau bị phun máu đầy mặt xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Nàng thở hổn hển đứng ở đó, con dao trong tay vẫn đang nhỏ máu.
Rất hiển nhiên vừa nãy chính là nàng cầm con dao đâm cổ họng của Ti Mệnh này từ phía sau, cứu Lý Hỏa Vượng.
Dương Na cố gắng bình tĩnh lại, nhìn thi thể nằm dưới đất, nở nụ cười xinh đẹp.
“Ta là Vô Sanh Lão Mẫu, ta không thể bỏ chạy, nếu không có ta, các ngươi không giết được họ.
Sau đó nàng nhìn Lý Hỏa Vượng, nói một cách rất tự nhiên.
“Lý Tai, đừng ngây ra nữa, bên ngoài đã đánh thành ra như vậy rồi, mau đi giúp đỡ đi.
Nghe thấy lời này, tinh thần Lý Hỏa Vượng hơi hốt hoảng, thấy Dương Na như biến thành một người khác.
"Pằng” một tiếng súng vang lên, khiến Lý Hỏa Vượng tinh táo lại, hắn lập tức kéo Dương Na bò xuống đất.
“Theo sát ta!"
“Được!"
Dường như có được sự khích còn vô cùng hưng phấn.
của Lý Hỏa Vượng, lúc này Dương Na không những không hề sợ hãi, ngược lại Lý Hỏa Vượng bò dưới đất bắt đầu phân biệt vị trí của kẻ địch.
Rất hiển nhiên đối phương đã có chuẩn bị, hơn nữa trước ra tay đã chọn xong vị trí, mỗi một điểm thủ dễ công khó đều có người, hơn nữa còn có thể phối hợp với nhau.
Nhìn được ra, sức phản kích của Phúc Sinh Thiên thực sự rất lớn, vì để hủy diệt Bạch Ngọc Kinh, ít nhất điều động mười lăm Ti Mệnh.
1022 chữ