Chỉ lúc sau, đã lan khắp cả đầu cả mặt Lý Hỏa Vượng, những suy nghĩ kiên định liên tục mọc ra trong đầu Lý Hỏa Vượng cũng nhanh chóng biến thành chất rắn thuận theo những cái lỗ lọt xuống bên chân.
Biến hóa như vậy, không những khiến Lý Hỏa Vượng không thể tập trung suy nghĩ, mà càng khiến hắn vừa bước vào ngưỡng cửa thất luân đã phải lùi trở lại.
Cho dù bây giờ Lý Hỏa Vượng không ngừng dùng ngón tay bóp cái thứ trong cái lỗ trên mặt mình ra, nhưng cũng chẳng ích gì, những cái lỗ này sinh sôi lan ra còn nhanh hơn tốc độ hắn bóp.
Cuối cùng thậm chí xuất hiện tình trạng có mấy con sâu trùng bị tắc nghẽn trong một cái lỗ, xảy ra tình trạng này, cả cái đầu của Lý Hỏa Vượng sưng phồng, trông vô cùng kinh hãi.
"Bành!” một tiếng, một con sâu trùng to bằng căn nhà chui ra từ trong cái lỗ trên mặt Tả Khâu Vịnh, mang theo chất dịch nhầy nhớp trực tiếp đập lên người Lý Hỏa Vượng.
Cùng với tiếng nứt xương, xương cốt kinh mạch trên người Lý Hỏa Vượng bị đập đến đứt đoạn, sâu trùng trong cái lỗ trên mặt hắn cũng bị đập nát, một con sâu thân mình dài trắng như hoa bò ra từ bên trong. Nhưng vẫn chưa hết, cùng với sâu trùng trên người Lý Hỏa Vượng không ngừng trườn bò, trên người đó cũng mọc ra các loại lỗ đen chật kín, từng lối đi rỗng được hình thành từ lỗ đen chui ra từ bên trong.
Họ loạng choạng lảo đảo cứ như vừa mới biết đi, khi lòng bàn chân của họ tiếp xúc với mặt đất, đều sẽ sinh ra lỗ thủng, rồi sinh ra sâu trùng.
Thấy những người này bao vây đến muốn ra tay với mình, Lý Hỏa Vượng lập tức định sử dụng năng lực tu chân của mình để phản kích, nhưng lúc này hắn không tập trung chú ý được, không thể tu được, bất luận lúc này hắn đang có suy nghĩ gì cũng bị lọt mất từ trong cái lỗ trên đầu, bọc lớp chất lỏng dính nhớp đùn xuống đất. Lý Hỏa Vượng vô cùng đau khổ cúi người nhặt một đống suy nghĩ tu chân lên, định nhét lại vào trong đầu mình.
Nhưng đối phương không muốn để Lý Hỏa Vượng đạt được mục đích, thò cánh tay nổi đầy lỗ chi chít đến, cùng với tay của hắn ấn lên tay của Lý Hỏa Vượng, từng cái lỗ giống như cái thìa, dần dần đào thịt của Lý Hỏa Vượng.
Cứ đào từng thìa từng thìa như vậy, cơ thể của Lý Hỏa Vượng dần biến mất, cuối cùng chút sinh khí cũng biến mất, lúc này tình hình trở nên vô cùng cấp bách.
Giả dụ cơ thể của Lý Hỏa Vượng hoàn toàn biến mất, cho dù hắn tu chân cũng sẽ không trở lại nữa.
“Triệu Sương Điểm! Thanh Vượng Lai! Ngũ Kỳ! Trần Hồng Du! Các ngươi đâu rồi! Mau giúp đỡ đi!"
Lý Hỏa Vượng lớn tiếng nhìn lên bầu trời bị rách tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng họ vừa mới còn thề thốt sẽ giúp đỡ, lúc này lại không có chút động tĩnh nào, không có chút thay đổi nào.
Thấy Lý Hỏa Vượng bị đối phương khống chế, thực sự sắp chết, một tiếng thét lớn từ phía xa vang lên.
“Cút ra cho ta!"
Một luồng gió mạnh thổi qua, lập tức thổi cho các đường nét trên người lỗ nghiêng ngả xiên xẹo, và quấn chặt lấy nhau. Nhân lúc này, Huyền Tẫn xuất hiện bên cạnh Lý Hỏa Vượng, trực tiếp tóm lấy hắn, nhanh chóng rút lui rời khỏi vòng bao vây của đối phương.
Những con sâu trùng bò ra từ trên người Tả Khâu Vịnh rơi về phía Huyền Tẫn như mưa rơi, muốn ngăn cản hắn bỏ chạy.
Nhưng mỗi một lần sâu trùng rơi xuống, đều sẽ bị gió mạnh thổi đến khiến cơ thể đổ nghiêng ngả.
Đợi khi Huyền Tẫn chạy cách xa kẻ địch rồi dừng lại, Lý Hỏa Vượng biết rốt cuộc là ai đang giúp mình, chỉ thấy bên trái mình, Lý Hỏa Vượng với một tay cầm Tích Cốt Kiếm, đứng ở đó cùng ánh mắt kiên định.
Là Lý Hỏa Vượng đã cứu Lý Hỏa Vượng, chỉ có điều Lý Hỏa Vượng này là người mà ban đầu hắn để lại ở bên phía đó giết Đầu Tử.
“Sao ngươi lại đến đây? Đầu Tử chết chưa?"
Lý Hỏa Vượng ôm cái đầu trăm ngàn lỗ thủng của mình, hỏi với vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Đã là lúc nào rồi mà còn quản Đầu Tử, việc chính quan trọng hơn, vừa nãy Huyền Tẫn thấy bên phía ngươi gặp rắc rối, cho nên bảo ta đến giúp ngươi.
Lý Hỏa Vượng nói xong, nhìn sang cơ thể Tả Khâu Vịnh như dãy núi ở phía xa với ánh mắt nghiêm trọng, lúc này Tả Khâu Vịnh hoàn toàn thay đổi.
Các lỗ thủng to nhỏ chằng chít phủ khắp toàn thân hắn, loại sâu trùng quái dị không ngừng chui ra từ trong lỗ thủng, tiết ra chất lỏng, nhúc nhích trườn bò.
Lúc này, Tả Khâu Vịnh hoàn toàn biến thành một ngọn núi sâu trùng sống, biến thành hang ổ bằng thịt của loại sâu trùng này.
Trong lúc hai người nói chuyện, núi sâu trùng đột nhiên đổ sập, vô số sâu trùng từ trên người Tả Khâu Vịnh rơi xuống, ào về phía bên này như sóng biển.
Những chỗ mà loại sâu trùng cổ quái này bò qua, tất cả đều bị nhiễm màu đen bảy sắc mờ mờ, bọn chúng không đơn giản chỉ là tấn công Lý Hỏa Vượng, bọn chúng dường như đang nuốt gọn cả Thiên Trần Quốc!
1038 chữ