Khi trong lòng hoàn toàn chấp nhận sự thực Lý Tuế không quay về nữa, Lý Hỏa Vượng ngũ quan méo mó, xé gan xé phổi hét lên, lúc này hắn cảm thấy như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim nóng đỏ đâm vào trong lòng mình.
Hắn nhét hai tay vào cổ hỏng của mình, cùng với máu bắn ra, hắn móc đầu lưỡi trong cổ họng mình ra, ném thật mạnh lên ‘Đại Thiên Lục tỏa ra ánh đỏ quỷ dị trên mặt đất. Cùng với lưỡi và cổ họng của Lý Tuế rơi trên ‘Đại Thiên Lục, ‘Đại Thiên Lục đó lập tức sống lại.
“Nhất thiệt chuyển luân, nhất tiệp đại thiên, nhãn nhiếp liệt khuyết, hỏa khu khanh uyên, ý tạo chư ảo, phá hỗn độn tiên, thiên hảo thần quỷ, đắc mưu khí tuyên, ngô chủ chí cao, an cảm kinh diên!"
Niệm xong Đại Thiên Lục, ngũ quan của Lý Hỏa Vượng bắt đầu trùng lặp, kể cả nỗi đau trong lòng Lý Hỏa Vượng cũng bắt đầu dần biến hóa, hình thành một loại vật chất khác.
Liền sau đó, một loại khí tức tuyệt vọng cực kỳ đáng sợ từ trên người Lý Hỏa Vượng khuếch tán ra, loại tuyệt vọng này không thuộc lực lượng của giới phàm tục.
Dường như có khí áp cường mạnh nào đó, tất cả mọi thứ ở gần Lý Hỏa Vượng đều méo mó nghiêng sang một bên khác cùng với tiếng cọt kẹt, đó là đau khổ, đau khổ cùng cực.
Thương khương đăng giai khiến Lý Hỏa Vượng tạm thời có năng lực nắm giữ thiên đạo đau khổ, cây cối hoa cỏ vừa nãy còn lan tràn phát triển trên người Lý Hỏa Vượng đều đau đớn kêu gào, muốn dùng mọi cách tránh xa Lý Hỏa Vượng. Những vật sống không thể tránh xa thì sẽ nghĩ mọi cách tự tử, cảm nhận đau đớn giày vò vô tận trên cơ thể mình, bọn chúng thà dùng cái chết để thoát khỏi giày vò.
Nhìn Tả Khâu Vịnh trước mặt phía xa, Lý Hỏa Vượng đau đớn cùng cực, đau đến như xé da xé thịt ngẩng đầu, nhìn lên bên ngoài bầu trời.
“Ba Hủy! Giúp ta."
“Xuống giúp ta đi! Đừng quên trước đây là ta, là ta đã cứu Bạch Ngọc Kinh! Ti Mệnh Bạch Ngọc Kinh các ngươi đều nợ ta!"
Lý Hỏa Vượng nói xong, hắn cảm thấy ánh nhìn trên người mình biến mất. Ba Hủy chỉ cho hắn thiên đạo đau khổ, nhưng không giúp hắn!"
Lý Hỏa Vượng không cam tâm, vô cùng không cam tân, cảm nhận phi cang nổi lên trong cơ thể, hắn lại ngồi xuống đất định cử hành võng thiên bảo hạo lần nữa.
Vì để đối phó Tả Khâu Vịnh, mình buộc phải kéo theo Ti Mệnh khác với có cơ hội sống. Nhưng không đợi hắn niệm xong, Tả Khâu Vịnh hướng về phía bên này, hắn lắc cơ thể, máu thịt trên người không ngừng méo mó phát triển, các Tả Khâu Vịnh lớn nhỏ liên tục từ trên máu thịt chen ra, rơi xuống đất, chui xuống lòng đất.
Mỗi một phần máu thịt chôn xuống đất, Tả Khâu Vịnh lại có thêm một phần kiểm soát thế giới này. Trực tiếp giơ chân dẫm xuống như ngọn núi, tiếng niệm chú của Lý Hỏa Vượng và cả một dãy núi nhỏ đều biến mất.
Đúng lúc Tả Khâu Vịnh cho rằng mình đã giải quyết được đối phương, bỗng nhiên cảm thấy chân mình nhói đau, và càng lúc càng đau.
Dường như vừa nãy không phải dẫm một người, mà là dẫm một cái kim, hơn nữa đau đơn còn đang lan đến tận bắp chân.
Nhưng vẻ mặt hắn không hề quan tâm đến đau đớn thấu xương này.
“Ha ha ha! Lý Hỏa Vượng à, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi à, nhưng mà ấy, ngươi xong đời rồi.
Vừa dứt lời, các đoạn xương chi chít mọc ra từ trong thịt, mau chóng đâm xuống dưới, cuối cùng đâm Lý Hỏa Vượng vùi trong thịt đến thấu tim gan.
Nhưng Lý Hỏa Vượng ở giai đoạn đăng giai không chết được, hắn cố hết sức đẩy đau đớn trên người mình sang người Tả Khâu Vịnh. Nhưng thương khương đăng giai luôn thuận lợi trước đây lại thất bại, thân thể của đối phương thực sự quá lớn, đau đớn của mình thực sự quá ít.
Lý Hỏa Vượng khẽ động trong lòng, mặt đất trong bán kính mấy dặm lập tức hóa lỏng thành nước biển.
Lý Hỏa Vượng chui vào nước nhanh chóng mộc ra vây cá và đuôi cá, trốn thoát hạn chế của đối phương. Nhưng khi Lý Hỏa Vượng đứng lại trên đỉnh núi, thì phát hiện đối phương lại không truy sát mình, ngược lại còn nhìn mình bằng ánh mắt mèo vờn chuột.
“Nhóc con, trơn như mỡ đúng là rất khó bắt, không sao, đợi đến cuối cùng rồi xử lý ngươi, ngươi cứ xem cho kỹ đi."
“Ta biết ngươi không sợ chết, cho dù bây giờ giết ngươi, thì ngươi cũng sẽ không cúi đầu, đáng tiếc, ta biết ngươi quan tâm điều gì, ta muốn cho ngươi biết kết cục của việc đối đấu với ta!” Bàn tay to lớn của Tả Khâu Vịnh bỗng đập sang bên trái, tóm lấy Bạch Linh Miểu vừa hay rút lui.
Sau đó đoạn xương chi chít mọc ra từ trong thịt, đâm xuyên thủng chân tay, cái đầu và cả lục phủ ngũ tạng của Bạch Linh Miểu và Nhị Thần.
Nhìn Bạch Linh Miểu trong tay đối phương, cổ họng Lý Hỏa Vượng dường như bị chặn một cục bông, không nói ra được lời nào.
Nhưng lúc này Tả Khâu Vịnh vẫn không dừng hành động, quả bóng thịt căng phồng phát triển to lên trong cơ thể của Bạch Linh Miểu.
“Bành” một tiếng, cùng với quả bóng thịt đó trực tiếp nổ tung, cơ thể của Bạch Linh Miếu và cả đoạn xương cắm trên người nàng lập tức bị nổ tan tành mảnh vụn rơi lả tả.
Không biết có phải cố ý hay không, cái đầu của Bạch Linh Miểu có đoạn xương cắm vào vừa hay rơi ngay trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Miểu Miểu!"
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng tuyệt vọng hét lên, Tả Khâu Vịnh cười lớn ha ha.
“Ha ha ha, ngươi từ từ hưởng thụ đi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Ở Đại Lương, chắc cũng có không ít người mà ngươi quan tâm đâu nhỉ? Bọn họ đều phải chết"
1071 chữ