Sau khi giải thích với Lý Hỏa Vượng mọi chuyện, Huyền Tẫn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao chuyện này đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Huyền Tẫn quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh phía xa đã bị tín đồ Bạch Liên Giáo bao vây, dành chỗ cho hai người nói chuyện.
Rất hiển nhiên đó là do Bạch Linh Miểu dặn họ làm, nhưng nàng không đi xa, mà đứng ở chỗ không xa liên tục nghẹn ngào.
Rõ ràng là nàng cũng đã nghe thấy những lời mình vừa nói, nhưng như vậy cũng tốt, tránh cho mình phải nói lại lần thứ hai.
“Vậy cứ thế đi, sau đây, chúng ta bàn về phân chia long mạch.
Nói xong chuyện riêng, Huyền Tẫn bắt đầu nói chuyện chính.
“Trước đây pháp giáo đã diệt không ít long mạch, cho nên Đại Lương phải bổ sung chỗ thiếu.
“Nhưng ngươi yên tâm, đương nhiên ta sẽ suy nghĩ đến chỗ khác, Đại Lương chỉ bù hai long mạch, ngoài ra Đầu Tử lấy đi một cái, Đại Tề và Thiên Trần Quốc chia mươi hai cái còn lại.
“Vừa hay mỗi bên sáu long mạch, tuy một ngày chỉ có sáu canh giờ hơi ít, nhưng cũng vừa hay có thể dùng được, cùng lắm là người của hai nơi này sống nhanh hơn một chút.
“Hiện giờ Ti Mệnh Phúc Sinh Thiên nhằm như hổ rình mồi, bây giờ chúng ta càng đông càng tốt.
Huyền Tẫn nói xong nhưng không được đáp lại, lúc này Lý Hỏa Vượng hoàn toàn chìm trong nỗi đâu và tuyệt vọng mất đi con gái, vốn không thể ý phân chia long mạch như thế nào.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng vô cùng đau khổ bóp mạnh lồng ngực của mình, Huyền Tẫn không muốn chờ đợi, đưa tay rút Tích Cốt Kiếm của tâm tố từ sau lưng hắn ra.
“Soạt” một tiếng, Lý Hỏa Vượng nắm chặt thân kiếm, đôi mắt đỏ ngàu nhìn chằm chằm Huyền Tẫn trước mặt.
"Không! Còn có cơ hội! Lý Tuế chưa chết!"
“Lý Tuế chưa chết! Nàng chỉ trở thành một phần của ngươi! Nàng vẫn còn đang ở trong cơ thể ngươi!"
Lý Hỏa Vượng lặp lại lần nữa, ánh mắt kiên định và cố chấp.
“Nếu vì nàng đã cướp đoạt người khác mới biến thành hình dạng như bây giờ, vậy chỉ cần nghĩ cách nhả ra toàn bộ những người mà nàng cướp đoạt trong một trăm sáu mươi năm qua, thì nàng có thể sống lại!"
“Đúng! Sẽ có cách! Nhất định có cách! Ta là Lý Tai! Ta là Ti Mệnh nắm giữ mơ hồ!"
Lý Hỏa Vượng liên tục lặp đi lặp lại, dường như chỉ cần tin những điều này thì trong lòng hắn mới dễ chịu hơn.
Huyền Tẫn bao trùm trong đạo bào màu đỏ thở dài một tiếng.
“Lý Hỏa Vượng, đừng tự lừa mình, ngươi như vậy không những không thể Lý Tuế sống lại, mà còn sẽ hại chết ta.
"Một chậu nước đặt trước mặt ngươi, ngươi có thể tìm được giọt nước nào là giọt đầu tiên không?"
Nói xong lời này, Huyền Tẫn bỗng rút Tích Cốt Kiếm từ trong tay Lý Hỏa Vượng ra, cho dù tay của Lý Hỏa Vượng bị cứa đến máu thịt lẫn lộn cũng không hề do dự.
Cùng với Huyền Tẫn vung mạnh Tích Cốt Kiếm, khe nứt dẫn Đại Lương thông đến Đại Tề xuất hiện trước mặt hai người.
Nhưng đúng lúc này, một loại pitong kỳ lạ nào đó bỗng vụt ra từ khe nứt.
“Không ổn, có chuyện rồi!"
Huyền Tẫn nhanh chóng kéo Lý Hỏa Vượng, thông qua khe nứt đến Đại Tề.
Khi vừa đến Đại Tề, Huyền Tẫn liền phát hiện thiên đạo xung quanh Đại Tề rất bất thường, rõ ràng lúc này Đại Tề yên bình lại bị một cánh rừng rậm rạp bao phủ.
Thành U Đô vừa được Mặc gia xây dựng không bao lâu gần như vùi lấp trong đó, dường như hoàn toàn biến mất.
“Lý Hỏa Vượng, nghiêm túc đi! Bây giờ không phải là lúc mềm yếu, tình hình hình như không ổn!"
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng xuống.
“Ti Mệnh nắm giữ thiên đạo sinh trưởng phát triển đã chết, có thiên tai cũng rất bình thường"
Hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, chắc chắn còn có cơ hội cứu được Lý Tuế! Chắc chắn! Chỉ là tạm thời mình không tìm được cách thôi.
“Không không đúng, không phải là thiên tai"
Huyền Tẫn đưa Lý Hỏa Vượng mai chóng chạy lên trước, cuối cùng ở một bãi đất trống, nhìn thấy phật tổ da thịt khổng lồ giống như miếu phật.
Phật tổ khổng lồ đó xuất hiện lập tức khiến Lý Hỏa Vượng cũng không quan tâm đến đau khổ, sợ rằng sự việc không dễ dàng kết thúc như vậy!
Chỉ thấy bên trong mỗi cái nhô lên trên phật châu khổng lồ đó đều chôn một hòa thượng, còn người ngồi giữa lông mày phương trượng Thiền Độ là phật tổ của Chính Đức Tự.
Phật tổ máu thịt khổng lồ như tòa núi ngồi khoanh chân ở bên ngoài điện, toàn thân từ trên xuống dưới đầy kín những cái miệng, đang mấp máy niệm kinh phật.
Cùng với tiếng kinh phật không ngừng vang vọng, một vầng phật quang màu đỏ lúc ẩn lúc hiện phía sau đầu phật tổ.
Ở ngay chỗ đối diện phật tổ, không khí đang yên đang lành lại nứt ra một đường khe không ngừng phồng lên, các loại đồ vật đang sinh trưởng không ngừng chui ra từ trong khe nứt, lan rộng ra xung quanh.
Bỗng nhìn qua, giống như một con rết không ngừng to lên lơ lửng trong không trung, không ngừng ngoeo nguẩy.
Lý Hỏa Vượng có thể cảm thấy hiện giờ Đại Tề phát triển điên cuồng như vậy, đó là vì thiên đạo sinh trưởng phát triển liên tục nhỏ ra từ trong khe nứt.
1037 chữ