Liền sau đó, hai Tả Khâu Vịnh dẫm mây trắng dưới người, bay về phía Đấu Mỗ trên trời, một bên đến chỗ màu đen, một bên đến chỗ màu trắng.
Lý Hỏa Vượng không dám từ bỏ, đi sát theo phía sau, ba bên chiến đấu giữa vùng trời đất.
Mỗi lần Lý Hỏa Vượng thi triển tu chân, muốn khống chế Tả Khâu Vịnh, nhưng luôn vì các loại nguyên nhân khó hiểu mà không đạt được mục đích.
Các tín đồ Bạch Liên Giáo đang phá giải trận pháp yểm thế, nhưng lúc này Tả Khâu Vịnh đã đạt được mục đích của mình.
Cùng với cảm giác thời gian và không gian đảo lộn, bầu trời bị hở, nước biển hai vùng đen trắng không ngừng trút xuống phía dưới.
Sau khi hiện tượng bất thường xuất hiện, lời nói dối của cả Đại Lương bắt đầu không ổn định, có vài người trở nên nghi thần nghi quỷ, có những người lại tin tưởng tất cả con người, còn có những người thích lừa gặt thích nói dối, thiên tai đến.
Đánh bại hóa thân Đấu Mỗ, Tả Khâu Vịnh trên không trung cười lớn điên cuồng.
“Ha ha ha! Còn ai dám nói ta là hoạn quan tè dầm nữa! Còn ai dám nói ta là phế nhân tuyệt hậu nữa!"
“Ta muốn người nào chết thì người đó phải chết! Cho dù là Ti Mệnh thì cũng như vậy! Ta cũng có thể làm vua của thiên hạ! Bá chủ thiên hạ!"
“Người âm dương thối mông!"
"Ừm?"
Tả Khâu Vịnh lập tức nhướn lông mày, nhìn xuống phía dưới, sau đó nhìn thấy khuôn mặt cười đùa cợt nhả của Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi thật đáng chết.
Tả Khâu Vịnh lập tức bay xuống xông về phía Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng quay người định bỏ chạy, nhưng lúc này cả Thượng Kinh Thành dườn như đối đầu với hắn, làm việc gì cũng không thuận lợi.
Bất luận hắn chạy đến đâu, cũng có đủ loại thứ ngăn đường chạy của hắn, không phải bị quấn chân, mà là bị đập vào đầu.
Còn không đợi chạy được bao lâu, Tả Khâu Vịnh đã đến phía sau Lý Hỏa Vượng, hắn giơ nhẫn long phượng trên tay rạch lướt một đường trên cổ Lý Hỏa Vượng.
Cái đầu của Lý Hỏa Vượng lập tức bọc trong máu vút lên trời, lộn mấy cái trong không trung, nhanh chóng biến thành xúc xắc hai mặt, rơi trở lại đến trên cái đầu.
Đầu Tử cười hi hi nhìn Tả Khâu Vịnh trước mặt.
“Ha ha ha! Ngươi bị lừa rồi.
Liền sau đó, Tích Cốt Kiếm xuyên ra từ lồng ngực hắn, khuôn mặt Tả Khâu Vịnh lộ ra vẻ khinh thường.
“Loại thương tích do tên phàm phu tục tử gây ra, đã không có tác dụng với ta nữa rồi.
“Vậy sao? Cũng chưa chắc đâu, ngươi cũng không nhìn xem người cầm kiếm là ai?
Khi nghe thấy lời này, Tả Khâu Vịnh lập tức ngẩn người, vất vả nhìn ra phía sau, sau đó hắn nhìn thấy khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng.
Tích Cốt Kiếm được rút ra, Tả Khâu Vịnh thi triển thần thông sinh trưởng phát triển khiến vết thương của mình liền lại, nhưng năng lực trước đây luôn bất lợi lại không có tác dụng.
Chỗ vết thương truyền đến cơn đau, máu không ngừng trào ra, lấy đi mạng sống của hắn.
“Không thể nào, ta đã lấy đi cái chết trong cơ thể, hắn không thể nào giết ta.
Nhưng thế vẫn chưa hết, khuôn mặt Lý Hỏa Vượng tuột xuống, lộ ra khuôn mặt kiên định của Bạch Linh Miểu, ấn ký sen trắng giữa đôi lông mày của nàng đang không ngừng lóe sáng.
“Ngươi không có, ta có thể tặng cho ngươi, vừa hay Vô Sanh Lão Mẫu nắm giữ thiên đạo cái chết!"
Bạch Linh Miểu cắn răng xông đến, giơ Tích Cốt Kiếm trong tay, vung mạnh về phía Tả Khâu Vịnh, trực tiếp chém đầu của đối phương.
Cùng với đầu người rơi mạnh xuống đất, cơ thể của Tả Khâu Vịnh dần mất sức sống, hoàn toàn biến thành một cái xác mãi mãi không thể nhúc nhích.
Sau đó tất cả mọi người có mặt cùng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn vè phía Tả Khâu Vịnh khác.
Tả Khâu Vịnh bay trên không trung, nhìn xuống Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu và cả Đầu Tử phía dưới. Cho dù vừa nãy bọn họ đã lên kế hoạch giết một nửa kia của mình, thì Tả Khâu Vịnh trên không trung vẫn không tỏ vẻ mặt nghiêm túc.
“Ôi trời, ta thừa nhận trước đây đã coi thường các ngươi, không ngờ mấy người các ngươi còn có thể phối hợp với nhau, nhưng mà ấy, nếu các ngươi cảm thấy, chỉ dựa vào trò vặt đó có thể thắng được ta, thắng được Ti Mệnh da thịt như ta, e rằng các người đã sai rồi.
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm Tả Khâu Vịnh trước mặt, nhìn lão thái giám tự mãn này.
“Ngươi là Ti Mệnh, ngươi cho rằng ta không phải sao!"
Liền sau đó, Lý Tuế đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, vén lên làn da sau lưng hắn, lôi theo xúc tu chằng chịt và đầu người chui ra.
Xúc tu màu đen bọc đầu người chống đỡ Lý Hỏa Vượng, chui ra từ mọi chỗ cơ thể hắn, không ngừng ngoe nguẩy vung múa.
“Đi thôi!"
Cùng với Lý Hỏa Vượng đưa tay kéo tay áo Bạch Linh Miểu, hai người lao về phía Tả Khâu Vịnh với tốc độ cực nhanh, rất hiển nhiên là định giờ trò cũ, lợi dụng cách đối phó Tả Khâu Vịnh trước đó để đối phó Tả Khâu Vịnh này.
Nhưng hình như Tả Khâu Vịnh sớm biết Lý Hỏa Vượng muốn làm gì, hắn vung hai tay lên không trung. Tiếng rồng gầm bỗng vang lên, mười sáu con rồng vàng từ bay đến, dưới con mắt của tất cả mọi người, bay lên cơ thể của hai Tả Khâu Vịnh, hình thành hình xăm do mười sáu đường tạo thành trên người hắn.
Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng khó coi, cùng với mười sáu hình xăm lấp lánh ánh vàng bao bọc quanh người, bây giờ bất kỳ thiên đạo không thuộc cơ thể Tả Khâu Vịnh trên người hắn đều được cách biệt với bên ngoài, bảo gồm cả thiên đạo cái chết của Bạch Linh Miểu.
1001 chữ