Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1416: Chỉ Xứng Quỳ Trước Ta




Khi Bạch Linh Miểu đến ngăn lại, Lý Hỏa Vượng đã dừng lại, hắn đưa tay nắm tay của Bạch Linh Miểu, không ngừng lắc đầu, lắc đều cơn đau ở một bên đầu lan ra khắp cả cái đầu.

“Không sao, không sao, ta đỡ hơn nhiều rồi"

Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm nói, với tình hình này, cũng chỉ có thể dùng cách ngốc nghếch trước đây, chỉ có nỗi đau của Ba Húc mới có thể khiến tư duy của hắn ổn định trở lại.

Sau đó hắn từ chối để Bạch Linh Miếu dìu đỡ, nhìn sang Tả Khâu Vịnh ở phía không xa, lúc này là lúc quan trọng, không thể có chút sơ suất.

Cuối cùng dưới sự quan sát của Lý Hỏa Vượng, Tả Khâu Vịnh đã có động tĩnh, hắn giương cái cằm không có râu lên, sau đó họ khan một tiếng, nhìn sang Đầu Tử.

"Hừ!"

“Đầu Tử, tài ăn nói của ngươi đúng là không tồi, ta cũng phải động lòng, nhưng mà ấy, có một vấn đề, tại sao ta phải tin Tọa Vong Đạo như ngươi? Ngoài ra, thêm điều nữa.

Nói đến đây, Tả Khâu Vịnh dừng lại, dường như đang nung nấu điều gì, dưới sự quan sát của tất cả mọi người, cơ thể của hắn chậm rãi bay lên, một đám mây trắng từ dưới chân hắn bay lên.

“Một điều nữa là, chỉ dựa vào mấy người các ngươi? Chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà cũng xứng nói với ta những điều này ư? Các ngươi có tư cách gì?"

“Những năm nay từ Đại Tề đến Thiên Trần Quốc, ta từng bước từng bước bò lên, chính là vì để tất cả mọi người chỉ xứng quỳ trước ta!"

“Bành” một tiếng, áp lực lớn trực tiếp đè lên lưng Lý Hỏa Vượng như quả núi, ép khiến cả người hắn lún xuống đất.

Nhìn tất cả mọi người bị minh ép đến không thở nổi, Tả Khâu Vịnh nở nụ cười tà ác.

“Phải duy trì thế cân bằng thì cũng là ta và Ti Mệnh khác duy trì cân bằng, các ngươi là cái thá gì, cũng xứng duy trì cân bằng với ta?"

Tả Khâu Vịnh nói xong, giơ tay phải lên, một cái xương sống thò ra từ tay áo, hắn cầm xương sống huơ lắc nhanh một cái, trời đất biến đổi, một lần nữa bọn họ lại đến trong Thượng Kinh Thành của Đại Lương.

Đại Lương trước đó còn đang sóng yên biển lặng, lúc này đã trở nên rất hỗn loạn, đại quân không thể nói và binh gia thổ phỉ của Thiên Trần Quốc điên cuồng tìm kiếm trong thành.

Bất kỳ tín đồ Bạch Liên Giáo nào và những kẻ to gan dám ngăn cản bọn họ đều bị chém, tiếng chém giết, tiếng kêu la trong Thượng Kinh Thành không ngớt, binh gia của Đại Lương và Giám Thiên Ti đều ra tay, cả Thượng Kinh Thành hoàn toàn biến thành chiến trường.

Tả Khâu Vịnh bay trên không trung nhìn muôn ngàn người dân đang khổ sở bỏ chạy thục mạng dưới người mình, hắn tỏ vẻ hài lòng.

“Hình như các ngươi đã quên một chuyện, ta tốn công tốn sức như vậy, không chỉ là muốn giết một mình thánh nữ Bạch Liên Giáo, ta còn muốn tiêu diệt cả Bạch Liên Giáo!"

Vừa dứt lời, trên bầu trời xuất hiện một cái miệng hang, người của Thiên Trần Quốc rơi xuống từ trên đỉnh đầu như mưa rơi. Thông qua miệng hang, có thể nhìn thấy tên mặt hồ ly đi cà kheo đó, cơ thể của hắn cao hơn, xem ra tâm bàn kiên định của Đại Tề và Đại Lương cũng bị hấp thụ rồi.

“Tên này đang giương đông kích tây! Ngay từ đầu hắn đã muốn đối phó cả Bạch Liên Giáo!"

Lý Hỏa Vượng tức giận rút Tích Cốt Kiếm, hai chân dẫm mạnh xuống mặt đất, nhảy vọt về phía Tả Khâu Vịnh.

Lúc này, hắn vô cùng kiên định, chốc nữa mình có thể giết chết tên này, mình chắc chắn có thể giết chết tên này!

Hắn vung kiếm qua, dễ dàng chém đối phương thành hai nửa, nhưng Tả Khâu Vịnh lại mỉm cười, hai bên cơ thể tách đôi nhanh chóng mọc thêm một phần cơ thể, chỉ lúc sau, trước mặt Lý Hỏa Vượng có hai Tả Khâu Vịnh lành lặn xuất hiện.

“Nhãi con, quỳ xuống cho ta!"

Tả Khâu Vịnh chỉ vào Lý Hỏa Vượng, cơ thể của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng già đi, các lỗ mắt mũi tai hợp lại với nhau.

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng dùng móng tay giật mí mắt của mình, hắn nhìn thấy cơ thể to lớn của Lý Tuế chặn trước mặt mình, ngăn áp lực khổng lồ của Tả Khâu Vịnh.

Đạo bào màu đỏ của Huyền Tẫn tuột xuống, lộ ra cơ thể mọc đầy xúc tu.

Xúc tu màu đen chằng chịt chi chít không ngừng kéo dài, một số thứ mọc ra từ sâu trong xúc tu.

Đó là đầu người, đầu người bị xúc tu chiếm hết toàn bộ ngũ quan, hơn nữa không chỉ có đầu người của Thượng Quan Ngọc Đình, mà còn có đầu chó, còn có đầu gấu, đầu thiếu niên, bất kể đầu của già trẻ gái trai đều có đủ.

Trong xúc tu màu đen vung múa hỗn loạn, cảnh quan do đầu người ngay ngắn chất đống lên nhau chậm rãi dâng lên như một tòa bảo tháp đầu lâu, chặn giữa Lý Hỏa Vượng và Tả Khâu Vịnh.

Đây là lần đầu tiên Lý Tuế lộ ra dáng vẻ thực sự của nàng trước mặt Lý Hỏa Vượng, ngày trước, nàng luôn dùng thuật biến hóa để che đi hình dạng thực sự.

Khi nhìn thấy ánh mắt Lý Hỏa Vượng nhìn mình, trái tim thấp thỏm lo lâu của Lý Tuế cũng được buông xuống, cái gì phải đến cuối cùng cũng có ngày phải đến.

Sau đó, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy cái đầu chó màn thầu đã từ lâu không gặp há cái miệng của nó, nói với mình.

“Cha, ở đây có ta chống đỡ, ngươi đi đón người của tông môn khác và Giám Thiên Ti khác đến giúp đỡ đi, bây giờ ta chỉ có thể làm được việc này"

Vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy chiếc gương huyền quang bên cạnh mình bành to lên, từ một chiếc gương biến thành một cánh cửa, bên trong cánh cửa hiện ra các cảnh tượng khác nhau, có chùa tự, có đạo quán, có sơn động, có sư tử đá của Nha Môn.

1016 chữ