Lý Hỏa Vượng có thể vô cùng chắc chắn, trước đây mình chưa từng gặp nàng, kể cả quay ngược thời gian lần trước và lần trước nữa.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ là những người khác không hề cảm thấy bất ngờ với cô gái này, dường như đã quen biết trước đó từ lâu.
“Đợi đã, ô?"
Lý Hỏa Vượng dồn ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc ô che nắng của đối phương, trước đây hắn đã từng thấy chiếc ô giống y hệt!
Ban đầu lúc mình ở tiểu khu, trong số người giám sát mình có người mang chiếc ô này, cô gái này là người của bọn họ!
Đối diện với sự tấn công liên tục của phe mình, một con voi khác đã tấn công đến rồi!
Lý Hỏa Vượng ngồi khoanh hai chân trên ghế thiền, chậm rãi vận công pháp tu chân, dùng thần quang trong cơ thể thúc đẩy tiên thiên nhất khí, đẩy đến luân cuối cùng.
Bởi vì không ngừng hấp thụ tiên thiên nhất khí trong cơ thể tâm tố, lúc này thể tích tiên thiên nhất khí trong cơ thể hắn đã to lên rất nhiều so với trước đó, thần thức tiến sâu vào trong cơ thể, nếu trước đây chỉ là một đám mây, thì lúc này giống như một tòa núi không nhìn thấy đỉnh.
Lúc này tiên thiên nhất khí dường như đã có trọng lượng, Lý Hỏa Vượng muốn thúc đẩy tiên thiên nhất khí nặng như vậy, thực ra cũng vô cùng mất sức.
Mặc cho hắn đẩy bao lâu, vẫn ở trong trạng thái động mà như không động.
Đã qua thời gian dài, Lý Hỏa Vượng không hề có tiến triển bỗng mở mắt, nét mặt hắn lập tức trở nên bực bội, tu chân vẫn là sáu luân, chưa đạt đến bảy luận.
Có sự hỗ trợ của đám tâm tố trước đó, mấy luân trước đều hoàn thành vô cùng thuận lợi, nhưng bây giờ chỉ kẹt ở luân cuối cùng.
Nhìn xung quanh, Lý Hỏa Vượng cũng không biết mình đã tu chân bao lâu, nhưng hắn cũng không muốn biết, thời gian ngắn còn tốt, nhưng thời gian dài thì dễ hỏng việc.
Lý Hỏa Vượng vẫy tay, mấy tên tiểu nhị lập tức bưng cơm canh cười nói đi đến, có cá kho, gà xào khoai, canh xương rong biển, còn có một nồi cơm.
Lý Hỏa Vượng ăn từng miếng lớn chỗ cơm canh đó, chắc chắn đồ ăn này là thật, chắc chắc là trước đó Lý Hỏa Vượng sợ mình bị đói, nên đã đặc biệt tìm người chuẩn bị sẵn ngay bên cạnh.
Hiện giờ với tình hình như này Lý Hỏa Vượng không dám nghĩ nhiều, mình đã đến sáu luân, cũng không phải ngày đầu tiên hắn tu chân nữa, đương nhiên hiểu cảnh giới này có nghĩa là gì.
Hiện giờ phần lớn tinh lực hắn đều tập trung nhắc nhở mình không được suy nghĩ lung tung, bởi vì hắn phát hiện bất kỳ chuyện gì mà hắn nghĩ đều sẽ biến thành hiện thực.
Hơn nữa cũng không còn là hiện thực duy trì trong thời gian ngắn nữa, mà thực sự là hiện thực.
“Lý sư huynh, ăn cái này đi, chống đói, ta đã cho mỡ lợn "Cam on."
Lý Hỏa Vượng đặt cơm trắng trong tay xuống, bưng bát mỳ ở một bên ăn từng miếng lớn.
Lý Hỏa Vượng vô tình liếc về phía trước, tiếng hý kịch ý ý a a bỗng vang lên.
“Gió thổi sương mù ngập bầu trời sao! Tiếng người hét! Huyên náo khắp sơn cốc! Tiếng chém giết chấn động trời đất, đi một mạch đến trời tối!"
Đoàn nhà họ Lữ từ lâu không gặp đang ở trên sân khấu phía trước, ra sức biểu diễn cho một mình Lý Hỏa Vượng.
Khi Lữ Trạng Nguyên ăn mặc như ông già xuất hiện trên sân khấu, xung quanh lập tức vang lên tiếng khen hay và tiếng cổ vũ không ngớt.
Trong tiếng hò reo có giọng của Tĩnh Tâm sư thái, có giọng của Cơ Lâm, có giọng của Cao Chí Kiên, có giọng của Lữ Trạng Nguyên, có giọng của Gia Cát Uyên, và tất cả những ảo giác từng xuất hiện bên cạnh mình. Không biết bên cạnh Lý Hỏa Vượng đã chật kín người từ lúc nào, giống như quán trà vô cùng náo nhiệt. Giọng của những người này khiến lòng Lý Hỏa Vượng càng lúc càng bực bội, cùng với tâm trạng của hắn thay đổi, tất cả mọi thứ môi trường xung quanh đều bắt đầu chấn rung với tần xuất cao.
“Bành!"
Lý Hỏa Vượng bưng bát mỳ trong tay, đập mạnh lên trên bàn, tức giận hét.
“Đủ rồi! Đi hết đi cho ta!"
Vừa dứt lời, liền sau đó, xung quanh Lý Hỏa Vượng lập tức biến thành khoảng trắng một vùng.
Lý Hỏa Vượng ôm đầu thở hổn hển hỗn loạn, hắn đã có sức mạnh, nhưng hắn không thể hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh này... Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn đưa một cuộn trúc giản màu xanh da trời đến trước mặt hắn.
“Lý sư huynh, nếu như lòng ngươi hỗn loạn, có thể mặc niệm theo cái này, đây là ‘tĩnh tâm chú của Bạch Liên Giáo, có thể khiến lòng an yên.
Lý Hỏa Vượng liền nhận lấy, mau chóng mặc niệm.
“Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh, vọng ngã độc thần, tâm thần hợp nhất, khí nghi tương tùy, tương gian nhược dư, vạn biến bất kinh, vô si vô sân, vô dục vô cầu, vô xả vô khí, vô vi vô ngã..."
Hắn không ngừng niệm đọc, cũng không biết “tĩnh tâm chú này thực sự có tác dụng hay không, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng hít thở đều đặn bình tĩnh lại.
“Lý sư huynh, e rằng công pháp tu chân của ngươi có yêu cầu cao hơn với tâm cảnh, ta cho người đến kho Giám Thiên Ti tìm kiếm rồi, bất cứ thứ gì hỗ trợ được cho ngươi, đều sẽ đưa đến"
Lý Hỏa Vượng nhắm mắt dùng khửu tay đỡ trán chậm rãi lắc đầu.
1083 chữ