Viên Nhị nói ra mục đích cứ ở mãi đây của mấy người họ, âm sai có thể giết chết họ, nhưng họ lại không giết được người khác. Cuộc giao đấu không công bằng như vậy, chẳng trách họ cứ ở đây không nghĩ ra cách.
"Không"
Bạch Linh Miểu tỏ tinh thần kiên định, lắc đầu.
“Chỉ cần có ta ở đây, thì sẽ có cái chết, các ngươi chỉ cần lo ra tay là được.
Thấy các tâm tố bán tín bán nghi đứng tại chỗ không nhúc nhích, ba mươi sáu lừa trắng lập tức vừa bày thần đả vừa xông về phía Phong Đô Thành.
Cùng với tiểu quỷ chỉ cao bằng nửa con người, cởi trần ưỡn cái bụng to cầm chiêng đi ra, hết sức gõ thật mạnh, dường như cả Phong Đô Thành đều sống dậy.
Cổng thành được mở ra lần nữa, tiếng chấn rung vang lên, một tên đầu trâu khổng lồ khom lưng chui ra từ trong thành, vung quốc xẻng trong tay xông về phía các lửa trắng với tiếng chấn rung.
“Đầu đệ tử đội trời ba mươi ba ngày, các sư phụ ở bên cạnh, mười tám vị la hán, hai mươi tư vị chư thiên! Hóa thành mình đồng da sắt, hóa thành thái sơn. Đầu đội mũ sắt, mặc thiết giáp nặng trịch, bao da đồng tam chuyển, bao da sắt tam trọng!"
Quốc xẻng khổng lồ dài mấy trượng đập mạnh lên người các lừa trắng, đầu trâu lập tức bị chấn rung đến tê tay, chỗ đập xuống lại bắn ra tia lửa.
Nhưng vẫn chưa hết, các lừa trắng mình đồng da sắt xông đến, ngón tay khép lại, lòng bàn tay thành thanh đao, chém vào chân của đầu trâu dễ như trở bàn tay.
Cùng với tiếng trâu rống, đầu trâu khổng lồ ầm ầm ngã sập, các lừa trắng nhanh chóng vây lại, đấu một trận với đầu trâu, cuối cùng họ chém loạn lên cổ của nó, trực tiếp chặt cả đầu trâu của nó.
Khi thấy quỷ sai ngã dưới đất lại không nhặt đầu trâu gắn lại lên cổ như trước đây, đám tâm tô cùng với Viên Nhị dẫn đầu lập tức vui mừng, cô gái này nói thật, nàng thực sự có thể kiến đám quỷ sai chết thật!
“Đi thôi! Các anh em, giết chết đám âm sai đó! Cướp sách sinh tử! Nơi này sẽ là của chúng ta!"
Nói xong, Viên Nhị dẫn đầu xông vào trong thành.
Điều khiến Bạch Linh Miếu không ngờ là, những thần thông mà đám tâm tố thi triển ra không phải là năng lực tu chân của tâm tố, mà phần lớn là thần thông kỳ lạ của các môn phái khác.
Những tâm tố này giống Lý Hỏa Vượng, đã học được một vài thứ từ chỗ khác.
Thấy đám âm binh từ bên trong xông ra mãi không hết, trong lòng Bạch Linh Miểu bắt đầu hoài nghi hơn.
“Nơi này có cả những tên đầu trâu mặt ngựa đen trắng, hơn nữa cũng có cả Phong Đô Thành, chẳng lẽ nơi này thực sự là âm tào địa phủ ư?"
“Nếu thực sự có âm tào địa phủ, chẳng phải người nhà của ta cũng ở đây sao?"
Nhưng thấy ở cổng thành, bọn họ đã lao vào chiến đấu, lúc này Bạch Linh Miểu lập tức tập trung tinh thần, lấy ra một chuỗi hạt xương người từ trong lòng.
Nàng chậm rãi nhắm mắt, vừa niệm phật kinh của miếu Trung Âm với vẻ mặt từ bi, vừa chậm rãi xoay tràng hạt được mài ra từ xương cung mày của con người.
Mỗi lần nàng xoay tràng hạt trong tay, quỷ sai bị thương chí mạng phía xa chết ngay lập tức.
Trong lúc Bạch Linh Miểu niệm kinh, quyền điều khiển nửa thân dưới thuộc về Nhị Thần.
Nửa khuôn mặt thú hung dữ của nàng nứt ra, ngón tay đen xì rút dây roi ra nhanh chóng gõ vào mặt trống xương người đó.
“Đầu đội trời chân đạp đất! Mặc áo tu hành tay cầm roi! Đầu tiên đuổi màu đỏ đến, sau đuổi màu vàng, đuổi trăn dài chồn linh mang bi vương"
Cùng với cả cơ thể nàng nhanh chóng dung hòa với các loại thú, các cơ quan thò ra từ trong cơ thể nàng, Nhị Thần vặn ngược khớp vận động hai chân, xông về phía trước, những chỗ nàng đi qua đều là gió tanh mưa máu. Quỷ âm sai xông ra từ trong Phong Đô Thanh không ngớt, nhưng đám người Viên Nhị nhìn thi thể dưới đất, lại như nhìn thấy hy vọng, càng hết sức thi triển thần thông.
Đúng lúc thi thể xung quanh chất đống càng lúc càng nhiều, một vị phán quan nửa bên mặt dữ tợn nửa bên mặt nát rữa dẫm lên gió âm bay về phía này.
Nhị Thần lập tức dừng Bang Binh Quyết, kinh ngạc nhìn sang phán quan khổng lồ cao hơn con người mấy cái đầu đó.
“Ấy vậy mà có phán quan thật, nơi quỷ quái này càng lúc càng giống âm tào địa phủ.
Nghe thấy lời này, Bạch Linh Miểu khẽ dừng niệm kinh, nhưng sau đó nàng lại tiếp tục xoay tràng hạt trong tay, niệm kinh từ đầu.
Đợi khi phán quan đó đứng lại lên mái nhà, nhìn tất cả phía dưới, đôi mắt không có mí mắt bỗng trừng mở to, nói giống như hát kịch:
“Ừm! Đâu có cái lý đó!"
Nói xong, hắn giơ bút phán quan, viết vài nét vào trong cuốn sách lấp lánh ánh tìm sẫm trong tay.
Trong khi hắn phác họa, thi thể ngổn ngang dưới đất lập tức đều hoàn dương, đứng lên bao vây đám người Bạch Linh Miểu.
Bất giác, Bạch Linh Miểu dừng niệm kinh, cái miệng run run há hốc, vô cùng chấn hãi nhìn sách sinh tử trong tay phán quan đó.
1064 chữ