Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1395: Cung Phụng




“Cho nên ta có thể giúp các ngươi, ta có thể dẫn các ngươi cùng ra ngoài, rồi lấy hết tiên thiên nhất khí trong cơ thể các ngươi, sau này các ngươi sẽ không còn tình trạng phân biệt không rõ ràng nữa, đợi giải trừ thân phận tâm tố của các ngươi, các ngươi có thể yên tâm sống cuộc sống mà các ngươi muốn!"

“Hơn nữa các ngươi không cần thiết phải lo nghĩ, tâm tố rất có giá trị, nhưng mười một tâm tố các ngươi hợp lại với nhau, với thực lực của ta và thuộc hạ của ta cũng không phải là đối thủ của các ngươi.

“Đúng thế, cứ thử đi, thử cũng chẳng mất gì, vẫn còn tốt hơn là các ngươi bị hành hạ ở đây.

Nhị Thần ở một bên cổ vũ.

Khí thế của Bạch Linh Miểu khiến bầu không khí căng thẳng dần được dịu hơn, lúc này tất cả mọi người đều quan sát vẻ mặt của Bạch Linh Miếu.

Khi thấy vẻ mặt của tâm tố xung quanh dần thay đổi, Viên Nhị đó lập tức hiểu không thể cứ tiếp tục như vậy, lại bị cô gái này lung lay ý chí, thì người của mình sẽ giải tán hết!

“Đừng tin cô gái này! Cô gái này nói dối đấy! Nói không chừng nàng ta là Tọa Vong Đạo! Chỉ cần chúng ta trở thành tiên, trở thành thập điện Diêm Vương, thì thế giới bên đó cũng sẽ nằm dưới sự điều khiển của chúng ta!"

"Có thật như vậy không? Đó là suy nghĩ của bản thân người, còn suy nghĩ của những người khác thì sao? Tại sao ngươi võ đoán họ chắc chắn muốn trở thành Diêm Vương? Tại sao lại chắc chắn làm Diêm Vương thì có thể điều khiển âm gian của một thế giới khác? Ngươi đã từng nhìn thấy vong hồn nào ở bên đó chưa?"

“Tại sao cứ phải áp đặt suy nghĩ của mình người vào đầu người khác! Ngươi có thể nghe xem suy nghĩ của người không! Hay là ngươi coi tất cả những người khác là công cụ mưu đoạt lợi ích riêng cho ngươi?” Nhị Thần lập tức xen lời, giọng vang sáng:

“Hơn nữa rõ ràng ngươi không phân biệt rõ được gì hết, thậm chí thế giới này có tồn tại hay không mà trong lòng ngươi cũng luôn cảm thấy nghi ngờ, làm sao ngươi dám nói chắc như đinh đóng cột như vậy?” Bạch Linh Miểu nói liên tục, nhưng lời lẽ vô cùng đanh thép, khiến sắc mặt của Viên Nhị trở nên vô cùng khó coi.

Lúc này hắn vẫn không thể giết cô gái này, hơn nữa nếu mình ra tay, sợ rằng trong lòng những người khác sẽ nảy sinh nghi ngờ.

“Không được, không thể đi theo con đường của cô gái này!"

Viên Nhị lập tức vung tay.

“Được! Ngươi không tin phải không? Vậy ngươi theo ta đi xem cho kỹ! Làm theo như ngươi nói! Đúng là chúng ta đã gặp rắc rối, chỉ cần ngươi giúp chúng ta! Đương nhiên chúng ta cũng có thể giúp ngươi!” Bao nhiêu năm như vậy mình cũng không có cách gì, Viên Nhị không tin cô gái này thực sự có cách.

Bất luận là nàng ta khiến mình trở thành Diêm Vương, hay chết trong điện Diêm Vương, đều là chuyện tốt.

“Được, đã nói là làm!"

Bạch Linh Miếu kiên định tiến lên một bước.

Rồi lại nhìn các tâm tố khác một cái, Viên Nhị lập tức quay người, lui về trên núi.

“Tất cả đi theo ta”.

Bạch Linh Miểu khẽ gật đầu, liền đi theo hắn, nàng không sợ những tâm tố này đối đầu với mình, thứ nhất, chắc chắn họ sẽ không vô duyên vô cớ từ bỏ một lựa chọn khác.

Thứ hai nơi này không có thiên đạo cái chết, cho dù họ đánh lén, cũng không giết chết được mình.

Hai nhóm người men theo con đường đá vụn, đi thẳng lên núi, trong lúc đó, Viên Nhị ôn hòa nói hết rắc rối của họ cho Bạch Linh Miểu.

“Muốn trở thành Diêm Vương, thì phải có được sách sinh tử, nhưng sách sinh tử đó lại bị giấu trong triều đường điện Diêm Vương"

“Điện Diêm Vương cực kỳ nguy hiểm, khi đến đây, chúng ta có tận mấy trăm người vô cùng hào hùng khí thế, nhưng cuối cùng chỉ còn lại mười một người.

“Mấy trăm tâm tố?"

Bạch Linh Miểu cất cao giọng hơn một chút.

“Làm sao có thể, một vài cung phụng, một vài nô bộc, một vài người nhà thôi"

“Thế họ đâu rồi?"

“Chết rồi"

Mái tóc của Bạch Linh Miểu đung đưa nhẹ theo cái lắc đầu của nàng.

“Tuyệt đối không thể nào, nơi này không có thiên đạo cái chết, không ai chết được.

“Hừ! Diêm Vương bảo ngươi chết canh ba, thì ai dám giữ ngươi đến canh năm, sách sinh tử ở trong tay phán quan, một nét bút của phán quan, mặc kệ thiên đạo hay không thiên đạo, tất cả đều bị mất hồn phách, bước vào mười tám tầng địa ngục!"

Nói đến đây, Viên Nhị cười lạnh lùng với Bạch Linh Miểu một tiếng:

“Thế nào, bây giờ muốn bỏ đi vẫn kịp đấy"

“Sách sinh tử mà tâm tố nói thực sự có thể lấy đi hồn phách con người ư?"

Nghe thấy lời của Viên Nhị, Bạch Linh Miểu cũng phải nghi hoặc.

Nghe ý trong từng chữ mà hắn nói, hình như đang nói điện Diêm Vương tồn tại thực sự vậy?

Tuy đối phương nói chắc chắn như vậy, nhưng trong lòng Bạch Linh Miểu không tin, bởi vì nếu những gì họ nói là thật, vậy thì Vô Sanh Lão Mẫu nắm giữ cái chết đặt ở chỗ nào?

“Chẳng lẽ có điện Diêm Vương thật?"

Nhị Thần nói ra suy nghĩ trong lòng Bạch Linh Miểu.

1008 chữ