Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1388: Chỉ Còn Lại Nhân Từ




Sau cánh tay của Lý Tuế từ trong đạo bào chui ra, lần lượt vượt nhẹ lưng của Bạch Linh Miểu, nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng an ủi.

Tuy trông Bạch Linh Miểu có vẻ kiên cường, nhưng Lý Tuế hiểu, đó đều là vì nàng phải gánh vác vị trí này, dù sao nàng chỉ mới qua mười tám tuổi, chuyện này không nên do nàng gánh vác.

Nếu cha của mình đã làm việc không đâu vào đâu, thì chẳng còn cách nào, chỉ đành để mình vậy.

Nhẹ nhàng an ủi một lúc sau, Bạch Linh Miểu rút người ra khỏi lòng Lý Tuế.

“Tuế Tuế, cảm ơn ngươi, nhưng cục diện hiện nay, chúng ta vẫn nên dồn tâm sức đối phó Thiên Trần Quốc thì hơn."

“Tại sao lại không được? Chúng ta không phải là cha, trong đầu chỉ có một chuyện này. Chẳng lẽ một người không thể cùng lúc làm hai việc sao?"

Bạch Linh Miểu lắc đầu, tháo dải lụa trắng trên mắt xuống, lau sạch nước mắt trên đôi mắt trắng dã.

"Tuế Tuế, ngươi không hiểu đâu, thực ra chuyện của ta và cha ngươi thực sự không quan trọng như thế"

"Chẳng phải chỉ là tình cảm hai người thôi sao? Chia tay thì đã làm sao, không chia tay thì thế nào, chuyện này có lớn đi nữa thì có thể lớn đến mức nào, có quan trọng bằng tính mạng của người trên toàn thiên hạ không?"

"Không chỉ một mình ta nghĩ như vậy, Tuế Tuế, thực ra cha ngươi cũng nghĩ như vậy, chỉ là hắn thích nén giữ mọi chuyện trong lòng thôi, không ai nói với ai, nhưng ta biết hắn nghĩ như vậy.

Huyền Tân đứng ngẩn người tại chỗ một lúc, giọng nói chồng chéo của hắn dần biến thành giọng nói ban đầu của Lý Tuế.

“Nhưng chuyện này rất quan trọng với ta, ta muốn các ngươi có thể sống tốt hơn.

Bạch Linh Miểu buộc lại lụa trắng lên trên mắt, mỉm cười đưa tay vào trong bóng tối đạo bào màu đỏ, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Lý Tuế, đừng lo lắng, chúng ta sẽ sống rất tốt, chúng ta đều cố gắng vì những chuyện mà mình quan tâm, vậy là rất tốt rồi.

“Ngoan, ngươi về đi, ngươi cũng cố gắng, ta cũng cố hết sức có thể liên lạc với Vô Sanh Lão Mẫu, nhờ nàng có thể ra tương trợ lúc Thiên Trần Quốc xâm lược.

Nói xong, Bạch Linh Miểu quay người đỡ vào con thú trên mái nhà, đi xuống nhà.

Đúng lúc nàng vừa định xuống tầng, nửa thân trên dữ tợn của Nhị Thần chui ra từ sau lưng Bạch Linh Miếu. Nàng nhìn chằm chằm Huyền Tẫn bằng các con mắt thú to nhỏ đó, nói:

“Tuế Tuế, nếu ngươi và Lý Hỏa Vượng đối đầu với Tả Khâu Vịnh, nhất định phải cẩn thận, trước đây người của thôn Bạch gia thích đánh người, thích hiến tế người sống, cho thấy trước đây Vô Sanh Lão Mẫu chắc chắn không chỉ nắm giữ thiên đạo sinh trưởng phát triển, Tả Khâu Vịnh cũng không chỉ cướp đi một loại thiên đạo đó, chắc chắn hắn còn có thủ đoạn khác.

“...Hào quang mười tám ngàn dặm đại địa, khắp đại địa đều là màu vàng kim, trong tứ sinh lục đạo nhất quang...không muốn bước chân dính đến hồng trần. Hôm nay nghe thấy tụng kinh, cảm thấy từng lời đều quý giá..."

Ở nơi sâu nhất của đường khẩu Bạch Liên Giáo, tiếng tụng kinh của ba mươi sáu vị sứ giả lừa trắng không ngừng vang lên, còn Bạch Linh Miểu ngồi khoanh hai chân trên đài hoa sen khổng lồ ở giữa bọn họ.

Lúc này, nàng không còn dáng vẻ như ở trước mặt Lý Hỏa Vượng trước đó nữa, khuôn mặt đầy từ bi, đầy đức độ, kể cả khuôn mặt hung dữ của Nhị Thần cũng như vậy.

Nàng có hai nửa thân trên, dang rộng cánh tay, hai mươi ngón tay thon dài trên bốn cánh tay tạo hình hoa sen, vươn ra xung quanh như tán cây.

Trong tiếng tụng kinh xung quanh, tâm trí của Bạch Linh Miểu treo ngược cành cây, ấn ký hoa sen giữa đôi lông mày của nàng lúc ẩn lúc hiện.

Lúc này Bạch Linh Miểu cảm nhận được tình cảm của Vô Sanh Lão Mẫu, cả thân tâm nàng mở rộng tấm lòng về phía Vô Sanh Lão Mẫu, cố gắng từ từ dung hợp từ bi trong lòng và từ bi trên người Vô Sanh Lão Mẫu với nhau. Dần dần, cảnh tượng thay đổi, Bạch Linh Miểu bay lơ lửng trên không trung, từ bi trong lòng nàng lan rộng ra, khiến nét mặt của tất cả lừa trắng tràn đầy từ bi.

Trong hỗn độn, Bạch Linh Miểu cảm nhận được tấm lòng của Vô Sanh Lão Mẫu, hai bên liên kết với nhau, không phân được rõ.

So với trước đây, ý nghĩ muốn chết gần như ngưng tụ thành chất rắn hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nhân từ. Nhưng Bạch Linh Miểu biết, nó không biến mất, chỉ là bị ẩn đi thôi.

Trong lòng, Bạch Linh Miểu mang phần ký ức tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay hướng về Vô Sanh Lão Mẫu với ba phần tôn kính.

Nàng có gắng muốn liên lạc với Vô Sanh Lão Mẫu lần nữa, muốn nhờ đối phương giáng xuống thần thông, để Bạch Liên Giáo có thể cùng giúp đánh đuổi Thiên Trần Quốc.

Tuy nói Thiên Trần Quốc và Vô Sanh Lão Mẫu không đội trời chung, Thiên Trần Quốc ra quân ồ ạt, đều là vì đối phó Vô Sanh Lão Mẫu.

Cho dù là để tự bảo vệ mình, Vô Sanh Lão Mẫu chắc chắn sẽ không ra tay, nhưng không chắc chắn trước, Bạch Linh Miểu vẫn hơi không tự tin.

Nhưng yêu cầu của Bạch Linh Miếu không được đáp ứng đầy đủ, ngoại trừ nàng cảm nhận được một vài cảm xúc không rõ ràng từ bên trên, thì không có được lời đáp lại rõ ràng.

Nàng không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, dường như có cảm giác không tập trung.

1025 chữ