Đẩy mở cửa của Huyết Hỏa Xã, Lý Hỏa Vượng liền thấy Ba Nam Húc đang ngồi vắt chéo hai chân trên sofa cầm súng xăm, tự xăm lên cổ mình, hôm nay có vẻ cửa hàng xăm không có khách, rất lạnh lẽo.
“Đóng cửa, không xăm.
“Thuốc đâu?"
Lý Hỏa Vượng mím chặt môi đi đến trước mặt và hỏi nàng.
“Cái túi ở trên bàn đó, một ngày uống mấy lần, một lần uống mấy viên, đã viết rõ ở bên trong"
Lý Hỏa Vượng xách cái túi mở ra xem chai lọ ở bên trong.
Hắn biết phần lớn số thuốc này, cũng từng uống, đại khái phán đoán hiệu quả thuốc, chắc Triệu Sương Điểm cũng không tùy tiện hại mình.
“Ngươi rảnh rỗi không có việc gì, tại sao không đưa thuốc qua cho ta? Không biết bây giờ ta không tiện ra ngoài sao?"
Ba Nam Húc hếch mũi:
“Ngươi thật không biết xấu hổ, tại sao ta phải đưa thuốc cho ngươi? Chúng ta từng ngủ với nhau hả?"
Lý Hỏa Vượng chẳng thèm nhiều lời với đối phương, màu chóng vạn mở nắp chai thuốc, và bóc giấy thiếc vỉ thuốc, trực tiếp uống thuốc của ngày hôm nay.
Cái thứ ảo giác này, một khắc hắn cũng không muốn đợi nữa, cảm giác bất kỳ thứ gì mình nhìn thấy đều có khả năng là ảo giác thực sự rất khó chịu.
Sau khi uống thuốc xong, Lý Hỏa Vượng cũng không biết đã xoa bỏ udowcj ảo giác chưa, ngược lại hắn cảm thấy cơ thể càng khó chịu hơn, không thể tập trung, phản ứng chậm chạp, cơ thể không toát mồ hôi không kiểm soát được.
Không sao chứ? Muốn chết thì ra ngoài mà chết, đừng chết trong cửa hàng của ta.
Lý Hỏa Vượng lắc mạnh cái đầu, xách túi đi ra ngoài cửa.
“Không sao, thuốc điều trị bệnh tâm thần đều có tác dụng phụ, có thích ứng được"
Không biết có phải phản ứng quá mạnh không, Lý Hỏa Vượng rõ ràng nhìn thấy một vài người như đi qua trước mạt mình rồi lại nhanh chóng biến mất.
Lý Hỏa Vượng ngồi nghỉ trên cầu thang bên ngoài một lúc lâu, khi cảm thấy không còn khó chịu nữa, trước mặt cũng không còn tàn ảnh, hắn mới lái xe quay về.
Nhưng dù như vậy, Lý Hỏa Vượng vẫn không phóng xe quá nhanh, để tránh xảy ra tai nạn trên đường. Hắn cứ vậy chầm chậm đi, dần dần ra khỏi khu nội thành về đến ngoại ô.
Tâm trạng của Lý Hỏa Vượng cũng tốt hơn một chút sau khi giải quyết được một mối lo, hắn Hắn cảm thấy nếu những việc khác mà dễ dàng giải quyết được như chuyện này thì đúng là quá tốt.
Đúng lúc hắn sắp đến nơi, bỗng nhiên một chiếc xe hơi từ bên cạnh vượt lên trước mặt Lý Hỏa Vượng, khiến hắn kinh hãi toát hết mồ hôi.
Bỗng nhiên bị người khác ép dừng, trong tình huống như này, không nói người khác phản ứng thế nào, ít nhất Lý Hỏa Vượng cũng nổi giận ngút trời.
“Ngươi lái xe kiểu gì mà cứ đâm vào đầu xe thế hả?"
Khi tài xế chiếc xe đó mở cửa ra, Lý Hỏa Vượng chấn hãi phát hiện, tài xế đó không phải ai khác, mà chính là bác sĩ Dịch Đông Lai của khu giám sát Bạch Tháp.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ mình sẽ gặp bác sĩ điều trị chính của mình ở nơi như này.
“Ngươi thực sự cho rằng có người mở xem bệnh án của ngươi mà ta không phát hiện ra sao?"
Dịch Đông Lai nói rõ nguyên do, rất hiển nhiên hắn cũng lén lút đến đây.
Lý Hỏa Vượng nắm chặt tay cầm xe máy, lướt nhìn nhanh xung quanh, cảnh giác đề phòng những y tá có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để bắt mình quay về.
“Đừng nhìn nữa, hôm nay chỉ có một mình ta thôi, ta muốn nói chuyện tử tế với ngươi, Lý Hỏa Vượng, ta thực sự rất hiếu kỳ, làm sao ngươi thoát khỏi khu giám sát Bạch Tháp? Đó là nhà giam đấy"
Dịch Đông Lai thực sự rất muốn biết tại sao, bất luận canh phòng nghiêm ngặt thế nào, thì cuối cùng tên Lý Hỏa Vượng này cũng có thể thoát ra ngoài, đây không phải lần đầu tiên.
“Thoát ra bằng cách nào ư? Vì ta có trợ thủ! Vì tất cả những việc xảy ra trước đây đều là thật! Những chuyện đó không phải là ảo giác!"
“Bác sĩ Dịch, ngươi là bác sĩ giỏi, nhưng về chuyện này thì ngươi sai rồi, mà còn sai lầm rất vô lý!"
Lý Hỏa Vượng nói vô cùng chắc chắn như đinh đóng cột.
Nghe thấy lời này, Dịch Đông Lai bật cười, đối diện với lời chất vấn của Lý Hỏa Vượng, hắn không hề để ý, hắn vẫn chỉ quan tâm đến mục đích của mình, dùng hết mọi cách để đưa Lý Hỏa Vượng quay về, chữa khỏi cho hắn, lấy lại danh tiếng của mình, lấy về những thứ mà mình cần lấy!
“Ngươi thực sự nghĩ như vậy sao? Vậy ngươi dám nói những lời lần trước với mẹ của ngươi không?"
Nói xong, Dịch Đông Lai giơ điện thoại lên, ở một bên khác màn hình điện thoại là khuôn mặt khóc lóc của Tôn Hiểu Cầm, trông nàng già đi rất nhiều.
“Hỏa Vượng, Hỏa Vượng, rốt cuộc người đang ở đâu? Mau về đi, mẹ xin ngươi đấy, ta thấy mắt của ngươi, đa đau lòng đến mức sắp nhỏ máu rồi"
Lý Hỏa Vượng càng đau đầu hơn, vẻ mặt dữ tợn, hắn nghiến chặt răng, ôm chặt cái đầu của mình.
Đúng lúc Dịch Đông Lai giơ điện thoại về phía Lý Hỏa Vượng, hắn nhẹ nhàng bốp một tiếng, màn hình điện thoại lập tức đen xì.
1103 chữ