Dương Na tóm chặt cổ tay của Lý Hỏa Vượng, dường như chỉ sợ hắn bỏ chạy vậy.
Sau đó nàng lập tức chú ý đến con mắt trống rỗng của Lý Hỏa Vượng, nàng vô cùng đau lòng đưa tay sờ qua.
“Hỏa Vượng, mắt của ngươi đâu? Sao ngươi lại mất một mắt? Xin lỗi, là vì ta phải không? Là vì ta đã liên lụy đến ngươi phải không?"
“Không"
Lý Hỏa Vượng nắm chặt tay nàng, đau lòng nhìn vết thương trên cổ tay nàng, nhẹ giọng giải thích nói:
“Không phải vì ngươi, không liên quan đến ngươi, tuyệt đối đừng tự trách, ngươi không liên lụy đến ta, là ta đã liên lụy ngươi.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nhưng ngươi không còn một con mắt, ta vẫn rất đau lòng” Sau khi nói xong lời này, khuôn mặt vô cùng tiều tụy của Dương Na nở nụ cười cười rạng rỡ.
“Hỏa Vượng, ta tin rồi, ta thực sự tin rồi. Bất kể sau này ngươi nói gì, ta cũng tin, ta là Vô Sanh Lão Mẫu, ta cũng là Ti Mệnh giống ngươi"
Lời của Dương Na như mũi đao đâm vào lồng ngực Lý Hỏa Vượng, tuy đã từng trải qua một lần, nhưng sau khi trải qua lần nữa, hắn vẫn vô cùng đau lòng.
Lý Hỏa Vượng không muốn tỏ ra đau lòng, chỉ sợ Dương Na sẽ hiểu lầm quy hết tội về mình, hắn cố gắng tươi cười.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt"
Lần này Lý Hỏa Vượng không muốn đưa Dương Na về nữa, nếu lần sau vẫn sẽ chém đứt nhân quả quay về điểm ban đầu, thì cố hết sức để Dương Na vui vẻ một chút đi.
Cứ coi như mơ một giấc mơ sẽ tỉnh bất cứ lúc nào, dù sao đến lúc đó ngoài mình ra thì những người khác cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Hỏa Vượng, ta là Vô Sanh Lão Mẫu, ta là Ti Mệnh, ta có thể giúp ngươi. Ta không còn là gánh nặng nữa. Dương Na dựa đầu vào lồng ngực Lý Hỏa Vượng, nói như nửa tỉnh nửa mơ.
"Ngươi không phải gánh nặng, ngươi có thể giúp ta, Na Na lợi hại nhất, nào, ăn cơm trước đi Lý Hỏa Vượng cầm chiếc thìa xúc một thìa trứng cà chua để bên miệng nàng như dỗ trẻ con.
Hắn đút từng miếng, nhìn Dương Na ăn từng miếng, khí sắc dần dần tươi tắn hơn, lòng Lý Hỏa Vượng cũng đỡ hơn một chút.
"Hỏa Vượng, đừng lo cho ta, ngươi không trách ta, tinh thần ta tốt hơn nhiều rồi, ta có thể hoạt động” Dương Na yếu ớt đang định đẩy Lý Hỏa Vượng ra, lại bị Lý Hỏa Vượng vội kéo lại.
"Nghe lời ta, nghỉ ngơi cho khỏe đã, bây giờ là buổi tối, có chuyện gì đợi ngày mai rồi nói"
Sau khi ăn hết một đĩa cơm rang, Lý Hỏa Vượng ôm Dương Na dỗ dành một lúc, rồi hắn cầm đĩa đi ra ngoài.
Khi vừa đi ra ngoài thì thấy Thanh Vượng Lai vừa hay đứng ở cửa đợi mình.
Nhìn khuôn mặt tươi cười đầy thân thiện của hắn, Lý Hỏa Vượng nắm chặt nắm đấm rồi chậm rãi buông lỏng, cầm đĩa đi xuống tầng.
“Chắc tối nay ngươi ở lại đây phải không? Ta đã dọn dẹp phòng rồi.
Chỉ cần không liên can đến lợi ích, Thanh Vượng Lai vẫn thể hiện rất hoàn hảo.
“Không cần đâu, ta ở luôn phòng này cùng Dương Na là được"
Lý Hỏa Vượng đi qua bên cạnh hắn, đi xuống cầu thang.
“Dương Na tỉnh táo lại là chuyện tốt, phía chúng ta có thêm một người"
“Bành!"
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng vẫn vung nắm đấm qua.
“Ta cảnh cáo ngươi! Không được lôi kéo nàng vào! Nếu không ta giết chết ngươi!"
Thanh Vượng Lai cười ha ha dùng mu bàn tay lau vết thương trên mặt.
“Lý Hỏa Vượng à, ngươi như vậy là không được, nàng có thể giúp chúng ta, mà ngươi lại không cần thì chẳng phải là lãng phí sao?"
“Hơn nữa ngươi đã hỏi ý kiến của nàng chưa? Có lẽ nàng cũng không muốn lãng phí thiên phú của mình đấy, cho dù không giết người, thì gọt hoa quả cũng được.
Lý Hỏa Vượng cầm đĩa sứ đập lên tay đỡ của cầu thang, tiếng đĩa sứ vỡ rào rào vang lên, Lý Hỏa Vượng cầm một mảnh sứ vụn sắc bén kề dưới cổ của Thanh Vượng Lai.
“Ta nói không được! Ngươi bị điếc hả?"
“Ta không điếc, nhưng Lý Hỏa Vượng, rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì? Chẳng phải ngươi nói chỉ cần giết chết Ti Mệnh, thì sẽ trở lại điểm ban đầu sao? Nếu đã như vậy, thì có liên quan gì chứ? Ta cảm thấy ngươi hơi để tâm vào chuyện vụn vặt đấy.
“Bây giờ chúng ta không có nhiều ngươi, thêm một người thì thêm một phần thắng"
Nghe thấy lời này, đúng lúc cơn giận trong lòng Lý Hỏa Vượng dần lên đến đỉnh điểm, hắn bỗng dừng lại, buông mảnh sứ vụn trong tay.
“Được, ta đưa Dương Na đuổi theo Triệu Sương Điểm, xin cho nàng gia nhập"
"Ừm?"
Thanh Vượng Lai cau mày.
“Chẳng phải nói thêm một người thì thêm một phần thắng sao? Vậy ta đưa Dương Na kết đồng minh với Triệu Sương Điểm, chắc có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi rồi chứ?"
Lý Hỏa Vượng thích thú nhìn Thanh Vượng Lai trước mặt.
Thấy hắn không nói nữa, hắn cầm mảnh sứ trong tay, men theo cầu thang dần đi xuống.
Lúc này cuối cùng Lý Hỏa Vượng tìm được cách nói chuyện với tên tiểu nhân như Thanh Vượng Lai, uy hiếp bằng võ lực cũng vô dụng, trước đây Ngũ Kỳ nói rất đúng, chỉ cần tìm được quy luật, thì rất dễ tiếp xúc với loại người này.
1024 chữ