Lý Tuế ngồi đợi ở đây chỉ một lúc, một ông lão đeo mặt nạ hí kịch ngồi trên ghế mây được người khác vác đến, trông ông ta rất già. Đôi tay hoàn toàn là da bọc xương, huyết quản dưới da cũng gần như trong suốt.
Trong lúc Lý Tuế hoàn toàn chưa phản ứng lại, quốc sư Đại Tề này đột nhiên giơ tay tóm chặt tay của Lý Tuế, một chiếc mặt nạ hí kịch trực tiếp phủ lên mặt chó của Lý Tuế.
Lý Tuế cố hết sức giật ra, cuối cùng mới giật được chiếc mặt nạ xuống.
Lúc vừa giật được xuống, nàng nghe thấy quốc sư Đại Tề ngồi trên ghế mấy đó nói.
“Những gì nàng nói đều là thật, nhưng không phải hiện tại, mà là sau ba giáp nữa.
Lý Tuế nghe thấy lời này, cơ thể bỗng run lên.
Nàng biết con giáp nghĩa là gì, nàng từng nghe Lữ Trạng Nguyên nói đến, một giáp bằng sáu mươi năm, ba giáp là một trăm tám mươi năm! Bây giờ mình đang ở thời một trăm tám mươi năm trước...
Nàng không biết tại sao lại như vậy, nàng cũng không muốn biết, nàng chỉ biết một điều duy nhất là sợ rằng mình không còn gặp được cha mình nữa.
Lý Tuế ngẩn người hồi lâu, từ từ định thần lại, nàng run rẩy liên tục an ủi bản thân.
“Không sao, cha không sao là tốt, ta vẫn kịp, ta chỉ cần đợi một trăm tám mươi năm sau, thì có thể gặp được cha ta."
Nhưng cứ nói mãi nói mãi, cuối cùng nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi, lau thế nào cũng không hết.
Lý Tuế mất hồn nhìn Lý Hỏa Vượng lo lắng không yên trước mặt, nhớ lại đoạn ký ức gần như sắp rơi vào quên lãng.
“Lý Tuế! Lý Tuế! Ta đang nói với ngươi đó, rốt cuộc ngươi có đang nghe không"
"Hả?"
“Hả cái gì mà hả! Hiện giờ trời sắp sập đến nơi rồi, ngươi còn ngây người mất hồn!"
Lý Hỏa Vượng đưa tay vò tóc mình, đau đầu nhìn Huyền Tẫn trước mặt, mình nói cả một hồi lâu, đã nói thẳng hết rồi, nếu không phải con gái của mình, thì mình đã nổi nóng rồi.
“Tuế Tuế, nghiêm túc đi, bây giờ không phải lúc phân tâm, chưởng môn của Phương Tiên Đạo đã cậy mở cái đầu của Phá Đại Nhĩ rồi!"
Hắn đi đến lắc mạnh vai của con gái mình.
Mình vượt trăm ngàn vất vả chạy đến Thiên Trần Quốc, chẳng phải vì thứ trong đầu Phá Đại Nhĩ sao.
“Vậy sao? Tốt quá rồi, vậy chúng ta đi thôi.
Huyền Tẫn cất giọng vô cùng nhạt nhẽo, bình thường cứ như ăn cơm vậy.
Thấy Huyền Tẫn cũng tập trung trở lại, Lý Hỏa Vượng kéo nàng vội vàng chạy đến Giám Thiên Ti.
Giám Thiên Ti Đại Lương ở dưới lòng đất, khiến Lý Hỏa Vượng mỗi lần đến đều sợ hãi, chỉ sợ người khác biết mình là tâm tố, nhưng hôm nay hoàn toàn khác.
Lý Hỏa Vượng dẫn Lý Tuế chạy như bay trên đường, những chỗ băng qua, tất cả mọi người đều cúi đều nhường đường.
Thiên lao của Giám Thiên Ti ở tầng thấp nhất, lúc Lý Hỏa Vượng dẫn Lý Tuế đến nơi, những người nên đến khác cũng đã đến, vây chật kín nơi này.
Những người nắm quyền cao nhất Đại Lương hiện này đều tập trung trong nhà giam ẩm ướt tối tăm, mục tiêu của họ chính là cái đầu trong bình hoa trên bàn, cái đầu của Phá Đại Nhĩ.
Đây là kiệt tác của Chính Đức Tự, bây giờ Phá Đại Nhĩ không cần chân tay, chỉ cần một cái đầu là đủ.
Lúc này, một lão đạo sĩ tóc trắng, râu ria lởm chởm đang đứng đối diện Phá Đại Nhĩ, một tay bấm quyết niệm đọc với giữa đôi lông mày của hắn.
Hất cằm về phía Cao Trí Kiên, Lý Tuế nói với đạo nhân mặc áo bào tím:
“Mọi người đến hết rồi, nói lại lần nữa đi"
Đạo nhân đó gật đầu, lập tức quay người hành lễ với Cao Trí Kiên:
“Bẩm bệ hạ, Thiên Trần Quốc có rất nhiều vấn đề, ngươi muốn lão thần nói từ đâu?"
Cao Trí Kiên ngồi trên ghế rồng trầm mặc một lúc sau, lên tiếng hỏi:
“Thiên Trần Quốc có bao nhiêu binh bao nhiêu tướng?"
"Không binh không tướng"
"Ùm"
Cao Trí Kiên cũng phải khẽ mở to đôi mắt.
“Thiên Trần Quốc không có triều đình, đương nhiên không có binh và tướng"
Lý Hỏa Vượng ở một bên xen vào một câu.
“Binh gia bên phía bọn họ đều là thổ phỉ sơn tặc và cướp đường, đừng thấy họ là thổ phỉ, họ có thực lực rất cao, đám người muốn cướp kiếm của ta lần trước chính là đám thổ phỉ này.
“Ngay cả triều đình mà cũng không có, vậy chẳng phải Thiên Trần Quốc không có hoàng đế sao?
Quốc sư Đại Lương có đôi mắt u ám đứng ở đó, hỏi vấn đề mấu chốt.
Phương Tiên Đạo lắc đầu rồi nói:
“Không có hoàng thất, nhưng Thiên Trần Quốc có một cung phụng, từ trong đầu người này, lão thần được biết ở Thiên Trần Quốc, cung phụng này nói một thì không phải hai, người này lên tiếng thì không ai dám trái lời, cũng là người này đề nghị trả thù Vô Sanh Lão Mẫu"
“Cung phụng? Người này tên là gì?"
Cao Trí Kiên nắm chặt nắm đấm, cũng coi như hắn đã biết đối thủ lần này là ai.
“Họ Tả Khâu tên Vịnh, Tả Khâu Vịnh, Phá Đại Nhĩ mới chỉ nhìn một lần từ xa, thân phận của hắn không có tư cách nói chuyện với cung phụng Thiên Trần.
"Ùm..."
Nghe thấy cái tên này, Cao Trí Kiên trầm tư.
“Vậy thực lực người này thế nào?"
"Ấy"
Đạo nhân liếc nhìn cái đầu của Phá Đại Nhĩ, rồi trả lời.
“Thưa bệ hạ, ta cũng không rõ, theo hắn thấy cung phụng Thiên Trần Quốc cao thâm khó lương, chưa từng tháy hắn ra tay.
1035 chữ