Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1260: Hành Thích




Đúng lúc này, lão nông ở một bên xúc động hô lên với các nông dân khác.

“Mau đến đây! Bồ tát đại từ đại bi đến xem chúng ta cấy cày này!"

Những người đang chăm sóc hoa màu xung quanh nghe lời này, đều dừng công việc, xúc động vây đến.

Nhìn thấy càng lúc càng đông người đến vây quanh mình, Lý Hỏa Vượng tỏ ra không vui lắm, hắn định bỏ đi.

Nhưng đúng lúc hắn đang định di chuyển, một người già kích động chặn trước mặt hắn, chân tay lúng túng dường như không biết mình phải làm gì.

Trong lúc Lý Hỏa Vượng tập trung sự chú ý vào hắn, mấy cánh tay đầy vết chai mang theo tàn ảnh thò đến sau lưng Lý Hỏa Vượng, nắm chặt hai thanh Tích Cốt Kiếm và Đồng Tiền Kiếm, một thanh Tử Tuệ Kiếm, rút hết chúng ra.

“Đâm đây!"

Cùng với tiếng hét, tất cả nông dân vây quanh Lý Hỏa Vượng đều đồng loạt thò tay vào trong lòng, trực tiếp rút ra các loại binh khí đâm lên người Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng làm lệch vị trí cơ thể, đến chỗ cách hơn một trượng tránh sự tấn công. Nhưng liền sau đó, một loại vũ khí sắc bén vô hình trực tiếp đâm vào bụng của Lý Hỏa Vượng, không ngừng tiến sâu vào trong cơ thể hắn.

Hai tay Lý Hỏa Vượng ghì chặt vũ khí ở bụng, trong mắt hiện lên sát ý, trực tiếp mở to miệng cắn mạnh lên thứ vô hình đó.

“Là ai muốn giết ta?"

Lý Hỏa Vượng giật mình, tiếng rạp rạp vang lên, thứ vô hình đó được hắn trực tiếp giật bẻ thành hai mảnh.

Chân trái nhanh chóng dẫm chân phải, lật trong không trung mấy lần, rồi Lý Hỏa Vượng vững vàng đứng xuống đất.

Nhìn các loại vũ khí được vung lên xung quanh xông về phía mình, Lý Hỏa Vượng bùng cơn lửa giận lớn tiếng gầm lên với tất cả mọi người.

“Rốt cuộc ai muốn giết ta!"

“Xẹt!"

Một cây trực đao đen tuyền kèm theo tàn ảnh đâm thẳng vào ngực Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng quay đầu trừng mắt nhìn, cây trực đao đâm tới liền bị treo lơ lửng cách lông mày của hắn vài phân, ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng đột nhiên mở mắt ra, cây trực đao và chủ nhân của nó phát ra tiếng ken két khó chịu, trực tiếp bị hắn vặn thành cái bánh ma hoa.

Dù tên địch đã nhanh chóng bị Lý Hỏa Vương xử lý, nhưng tình hình cũng không khá lên bao nhiêu, bọn chúng rất đông, và đều rất mạnh, không phải đối thủ tầm thường. Hơn nữa họ đã giật lấy binh khí ra khỏi tay hắn, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ càng!

Một người nông dân nhìn cục thịt nằm vặn vẹo trên mặt đất, lập tức cho hai ngón tay út vào miệng nhanh chóng huýt sáo một tiếng chói tai.

Ông già Tảo Đường bên cạnh vung chân thật nhanh, một cục đất đen lớn bay lên không trung, sau đó người bên cạnh giơ tay vỗ mạnh vào cục đất bay trong không trung, xung quanh bụi bay tứ tung.

Lý Hỏa Vượng đang chém giết mấy tên địch đột nhiên mất đi mục tiêu, một trận gió thổi qua, bụi mù mịt trong không khí như thể có sự sống, không ngừng chui vào mắt hắn.

Nhân lúc Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại, đột nhiên có một cái móc câu xuất hiện từ trong cát bụi, bắt lấy khớp mắt cá chân trái của Lý Hỏa Vượng và trực tiếp cắt bỏ bắp chân của hắn.

“Rốt cuộc là ai! !"

Lý Hỏa Vượng mở to hai mắt, mặc kệ cho hai tròng mắt của mình bị bụi cùng đá nhỏ tác động vào.

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng quay người lại, nhảy bằng một chân và lao thẳng về hướng mà cái móc câu đã biến mất với tốc độ cực nhanh.

Người đàn ông gầy gò đang dùng móc câu nhìn thấy bắp chân trên móc câu, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng từ trong cát bụi lao ra, giơ tay tát mạnh vào đầu hắn, đầu của người đàn ông gầy đột nhiên lăn xuống đất như một quả bóng.

Hoàn toàn không để ý đến mũi tên đang nhô ra khỏi ngực, Lý Hỏa Vượng cúi xuống nhặt bắp chân bị gãy của mình lên, chộp lấy thật mạnh, giẫm mạnh xuống đất, rồi nhanh chóng vung chân về hướng mũi tên lao đến.

“Rốt cuộc các ngươi là ai!” Lý Hỏa Vượng dùng một tay nắm lấy tai của cung thủ, dùng sức mạnh xé xác cung thủ ra làm đôi dễ dàng như tờ giấy.

Với sự tác động của cát và đá, đôi mắt của Lý Hỏa Vượng đỏ ngầu, khiến hắn cảm thấy mắt mình còn đau hơn cả bị kẹp sắt nóng đỏ cắm vào.

Mắt càng đau, trong lòng càng tức giận.

Ngay khi một giọt máu quay cuồng quay cuồng phủ lên đầu hắn, cuối cùng hắn cũng không chịu nổi nữa, “Cháy! !"

Cùng với tiếng gầm giận dữ của Lý Hỏa Vượng, ngọn lửa hừng hực lập tức đốt cháy làn da dần nứt nẻ của hắn. Một số quân cờ đen bị bắn qua đã bị lửa làm mềm và đỏ lên trước khi chúng có thể đến gần Lý Hỏa Vượng, và rơi xuống đất.

Đây là trường hợp ở khoảng cách xa như vậy, càng không nói đến giọt máu trên đầu Lý Hỏa Vương đã bị đốt cháy từ lâu.

Cát bụi mịt mù, dù muốn dập tắt hoàn toàn ngọn lửa trên người Lý Hỏa Vương, nhưng dù thế nào cũng không được.

Dưới ánh mắt của Lý Hỏa Vượng, đám bụi bặm xung quanh nhanh chóng biến thành những bông lau sậy.

Có nhiên liệu, ngọn lửa trên người Lý Hỏa Vượng lập tức trở nên mạnh hơn và bắt đầu lan ra xung quanh với tốc độ nhanh.

"Đốt! Tất cả cùng cháy!"

Những hình ảnh trong tâm trí Lý Hỏa Vượng bắt đầu xuất hiện xung quanh hắn những bó lau sậy đang cháy liên tục thay thế gió và cát.

Ngọn lửa càng lúc càng lớn, có người bị cháy la hét chạy ra khỏi đám lau sậy, giẫm lên mặt đất đã bị cháy thành đất đen mà chạy thục mạng.

1098 chữ