Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1258: Vợ Chồng Thật Giống Nhau




Lời này lập tức khiến Triệu Ngũ nổi giận, cầm cây gậy bên cạnh đập lên người hắn.

“Ngươi bớt nghe ngóng chuyện người khác đi! Ta biết nhiều chữ lắm rồi! Tiên sinh nói ta có thể thi tú tài rồi!"

Đúng lúc họ tranh cãi, Dương Tiểu Hài bên cạnh men theo đường đất chạy đến chỗ dựa trước mặt.

“Bạch sư tỷ! Ngươi về rồi à!"

Nghe thấy Bạch Linh Miểu trở về, hai người lập tức dừng tranh cãi, vội vàng đi lên đón.

“Sư muội, Tiểu Mãn không về ư?"

Triệu Ngũ thò đầu ngắm chỗ dựa khí thế Bạch Liên Giáo.

“Dịch ra chút! Là ta nhờ người tìm nàng về!"

Cẩu Oa đẩy Triệu Ngũ ra, cáo trạng với Bạch Linh Miểu đang vỗ đầu Tiểu Hài.

“Bạch sư muội à, Lý sư huynh lại phát điên rồi, ngươi mau quản lý hắn đi, hắn sắp chuyển hết sạch cả nhà chúng ta rồi!"

Sau đó hắn lại kể lể thêm mắm thêm muối, kể lại chuyện Lý Hỏa Vượng làm một lượt.

“Đừng lo lắng, có ta ở đây, hắn không chuyển hết được đâu.

“Đúng, chốc nữa ngươi tìm được hắn, ngươi dọa hắn, ngươi cứ nói nếu còn làm chuyện tổn hại đến người khác bất lợi cho mình, thì ngươi không thể sống với hắn nữa!"

“Tuy bây giờ chúng ta giàu có, nhưng cũng không phải sống như vậy, nếu không, núi vàng núi bạc cũng có thể chuyển đi hết"

Bạch Linh Miếu lại nhẹ nhàng lắc đầu, cùng với nàng nghiêng người, đội bảo vệ phía sau tách ra, lộ ra một cỗ xe lương thực với dấu vết xe hằn sâu.

Chẳng máy chốc từng túi lương thực được chuyển vào trong phòng tối từ đường, dần dần lấp đầy phòng tối bắt đầu trống rỗng đến mức có tiếng vọng lại.

“Bạch sư muội, chỗ lương thực này ở đâu ra đấy?"

Cẩu Oa trợn mắt há hốc miệng nhìn cảnh này.

Hắn tiến lên trước một bước đang định nói, không cần vác vào trong, cứ để ngoài là được, khi Lý sư huynh cần thì lại mất công mất sức chuyển ra.

Nhưng nghĩ lại, hắn không nói gì nữa, như vậy càng tốt, ít nhất có thể lụn bại.

“Bạch sư muội, số lương thực này ở đâu ra đấy?"

“Các tín đồ Bạch Liên Giáo quyên góp đấy, không phải chỉ có người nghèo tin Bạch Liên Giáo, ngoài ra đừng nói với hắn, chỗ lương thực này là ta chuyển tới"

“Ngươi không khuyên hắn thật hả?” Cẩu Oa tỏ vẻ mặt hiếu kỳ, hai vợ chồng cùng là phá nhà, điên hết rồi sao?"

“Việc mà hắn muốn làm, tại sao ta phải ngăn cản, hắn là người đàn ông của ta, thì ta phải giúp hắn hoàn thành việc mình muốn làm"

Cẩu Oa đưa tay véo khuôn mặt mảng trắng mảng vàng của mình, nghi ngờ suy nghĩ một lúc, sau đó cẩn thận hỏi:

“Các ngươi không có chuyện gì chứ?"

Từ sau khi sống hết năm nay, hai vợ chồng này sao cứ kỳ kỳ.

Bạch Linh Miểu lắc đầu, quay người ngồi trên kiệu hoa lệ, được lừa trắng chở đến đầu thôn.

“Ngươi đi luôn à? Về một chuyến cũng không dễ, ăn bữa cơm đã rồi đi chứ? Tiểu Hài! Mau đi mổ lợn!"

“Lần sau đi, Vô Sanh Lão Mẫu trở về, Bạch Liên Giáo còn một đống việc cơ, sau này sẽ có người bổ sung kho lương định kỳ, các ngươi vất vả tiếp đón nhé.

“Vậy ngươi còn không cho ta nói, Lý sư huynh đó, hắn cũng có thể cảm nhận được không đúng, hắn cũng không phải kẻ mù, còn không nhìn ra nơi này mãi mãi không đào sạch hết lượng thực như chậu không đáy chắc?"

"Không sao, ta hiểu hắn, chỉ cần đủ lương thực, với tính cách của hắn, sẽ không để ý những chi tiết vụn vặt. Kiệu của Bạch Linh Miểu không dừng lại, dần rời khỏi thôn Ngưu Tâm.

“Đúng rồi, Triệu Ngũ sư huynh, Tiểu Mãn tỷ đã nói, ngươi đừng gửi thư qua nữa, nàng nói nàng không biết chữ.

Đội quân Bạch Liên Giáo hào hùng đi mất, để lại Cẩu Oa và Dương Tiểu Hài lén cười thầm sung sướng trên nỗi khổ của Triệu Ngũ.

Lý Hỏa Vượng cúi lưng đi vào trong hầm ngầm, thì thấy Miêu Quế Hoa học theo hòa thượng vung nước xuống đất, để hầm ngầm giữ được môi trường ẩm ướt u tối.

Các hòa thường và dân chúng Đại Tề cẩn thận tách từng mảng nấm, đặt vào trong giỏ cỏ mới tinh.

Khí sắc của họ rõ ràng tốt hơn rất nhiều, tuy một ngày chỉ ăn một món khô một món loãng, nhưng ít nhất đều là lương thực thực sự.

Hầm ngầm này còn lớn hơn, trên tường trên đất treo đầy giỏ chất đầy đất, đó là đất đen ở ngoại thành, dùng để trồng nấm rất tốt.

Sau khi nhìn quanh một vòng, Lý Hỏa Vượng tìm được mục tiêu mà mình muốn tìm, đi sâu vào trong hầm ngầm, phương trượng Chính Đức Tự Thiền Độ đang khom lưng chăm chỉ hái nấm.

“Đường đường phương trượng Chính Đức Tự cũng đến trồng nấm ư? Không cần tặng con cái giúp người khác ư?"

Thiền Độ đứng thẳng người.

“A di đà phật, Lý thí chủ, thế đạo hiện nay, người lớn sắp chết đói rồi, đâu còn có ai muốn có con nữa.

“Lên trên nói chuyện đi Lý Hỏa Vượng hếch cằm, rời khỏi hầm ngầm.

Trong đống đổ nát hoang vu, Lý Hỏa Vượng hỏi Thiền Độ:

“Người của ngươi giám sát có chặt không? Mặc gia đó không gây chuyện gì chứ?"

Thiền Độ lắc đầu:

“Tuy Mặc gia là tà tu, nhưng dù sao vẫn có đầu óc, họ biết nặng nhẹ.

“Mặc gia giỏi chế khí, có họ ra tay, U Đô đang dần dần trở về như cũ.

Nghe lời này của phương trượng, Lý Hỏa Vượng cũng yên tâm hơn.

Chỉ cần đừng làm chậm trễ chuyện của mình, nhà họ có nhiều ta môn, thì coi như không nhìn thấy.

“Vậy thì tốt, lương thực thế nào rồi? Bây giờ đã có nấm, có sữa dê sữa bò bù chỗ thiếu, chắc tốt hơn nhiều rồi chứ?"

Điều khiến Lý Hỏa Vượng thất vọng là, Thiền Độ lại lắc đầu.

“Lý thí chủ, đừng quên, từ lúc biết U Đô có lương thực, tất cả người Đại Tề đều chạy về đây"

“Cho dù lương thực có nhiều đi nữa, cũng không đủ ăn, rắc rối hơn là bây giờ ngay cả người chết cũng không đủ ăn, lợn chỉ ăn phân thì rất khó có nhiều thịt"

1104 chữ