Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1241: Là Thịt Không Phải Thịt




Lý Hỏa Vượng đi trong Tứ Tề với vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn mọi thứ xung quanh.

Nơi này không như Ngưu Tam nói, chẳng có gì ngoài cỏ, ít nhất ở U Đô đô thành Đại Lương còn có cảnh tượng đổ nát vô tận.

Lý Hỏa Vượng từ Thượng Kinh đến đây nhờ Tích Cốt Kiếm, đương nhiên là đã đến thành đô của Đại Tề, dù sao Thượng Kinh cũng được xây dựng trên thành đô của Đại Tề.

Một người chặn đường đi của Lý Hỏa Vượng, nàng nằm ngang dưới đất, không có hơi thở như một xác chết. Trông người này có vẻ béo, mười mấy ngày đói bụng cũng không đủ khiến nàng ta gầy thành bộ xương khô, ngược lại vì uống nước quá nhiều khiến cả cơ thể nàng ta phù lên không ít.

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng giơ chân bước qua bên cạnh nàng, đột nhiên nàng động đậy, run rẩy giơ tay phải có móng tay đen xì ra với Lý Hỏa Vượng.

Đôi môi tái nhợt khô nẻ run run há ra như muốn nói gì đó, nhưng không đợi Lý Hỏa Vượng làm gì, cánh tay giơ lên trực tiếp rũ xuống, nàng chết vì đói.

Cảnh này khiến Thu Cật Bão ở một bên sợ giật mình, gào khóc bế đứa bé mục nát của mình bỏ chạy thật xa. Lý Hỏa Vượng nắm chặt hai tay rồi chậm rãi buông lỏng, tiếp tục bước lớn đi về phía trước.

Nàng ta không phải người đầu tiên mà Lý Hỏa Vượng chứng kiến chết vì đói, e rằng cũng sẽ không phải người cuối cùng, khắp nơi trong kinh thành Đại Tề đều có người chết dọc đường.

Tuy Lý Hỏa Vượng biết việc mình nên làm nhất hiện giờ là chuyển lương thực từ Đại Lương qua đây, có thể cứu người người nào hay người đó.

Nhưng nếu muốn cứu cả Đại Tề thì không thể làm vậy.

Nếu không sản xuất làm việc, để họ bắt đầu tự cứu mình thì mình có vận chuyển lương thực đến thì cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Cứu trợ thiên tai không đơn giản là cần lương thực, còn cần có đủ năng lực tổ chức tập hợp cả nạn dẫn Đại Tề.

Khi Lý Hỏa Vượng đến trước một ngôi miếu, nhìn từng hàng hòa thượng đang phát cháo, lập tứ hiểu mình đã tìm được người mình cần tìm, các hòa thượng của Chính Đức Tự.

Lý Hỏa Vượng đang định đi đến, bỗng nhiên cảm thấy cảnh này không đúng lắm.

“Không có gì hết, thì cháo này ở đâu ra?"

Nghĩ đến đây, hắn bước nhanh đến bên cạnh nồi cháo, phát hiện họ không phải phát cháo trắng cho người Đại Tề, cũng không phải cháo độn, mà là canh thịt!

Đúng lúc này, một hòa thượng đẩy xe một bánh đi ra từ trong thành, trên chiếc xe một bánh ngổn ngang các loại người chết, người phụ nữ trên cùng nhất chính là người bị đói chết trước mặt mình “A di đà phật, Lý thí chủ, dạo này có khỏe không?"

Phương trượng Thiền Độ của Chính Đức Tự đứng phía sau Lý Hỏa Vượng nói.

Lý Hỏa Vượng quay người, vô cùng chấn hãi nhìn hắn.

“Các ngươi, các ngươi ăn thịt người ư?"

“Lý thí chủ, ngươi nói sai rồi, họ đều là vật chết, trong mắt phật tổ, bào thai thịt xương đều là túi bọc da, hơn nữa tăng nhân của Chính Đức Tự chúng tôi sẽ đọc kinh và gõ mõ siêu độ trước rồi mới cho vào nồi.

“Hơn nữa, hiện giờ nơi nào cũng không có lương thực, dù sao bần tăng cũng là người xuất gia, xuất phát từ lòng từ bi, cũng không thể vì kiêng kỵ người chết, trừng mắt nhìn những người khác chết đói phải không?"

Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ ngẩn người hồi lâu, không thốt ra được lời nào, không nhìn đến nồi lớn bên cạnh, quay người đi về phía Chính Đức Tự.

Hắn biết với tình hình này, nếu mình nói không cho họ ăn thịt người, e rằng họ sẽ phản bác dân không có gạo ăn, sao không cho ăn thịt, họ chỉ muốn sống thôi.

So với cả Kinh đô, vì Chính Đức Tự có hòa thượng bảo vệ, và không bị phá hoại nhiều, ít nhất nhìn bề ngoài cũng có thể ở được.

Hòa thượng ở đó cũng có khí sắc rất tốt, không có vẻ bị đói.

Lý Hỏa Vượng trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế đá dưới gốc cây đang nảy nầm, nói thẳng với Thiền Độ: “Cứ tiếp tục thế này thì không được, những người còn lại không có lương thực sớm muộn cũng sẽ chết đói.

“Chẳng phải trước đây Chính Đức Tự là Quốc giáo của Đại Tề sao? Hơn nữa đã làm nhiều việc thiện như vậy, chắc các ngươi cũng có tiếng vang rất tốt ở Đại Tề phải không?"

“Tại sao Lý thí chủ nói chuyện này?"

“Vì cứu người! Ta không muốn nhìn thấy người khác chết đói nữa!"

Sau đó Lý Hỏa Vượng nói thẳng ra suy nghĩ của mình cho phương trượng Chính Đức Tự.

“Ngươi dùng danh tiếng của Chính Đức Tự cố hết khả năng triệu tập những người còn sống lại, ta sẽ cố hết khả năng có thể vận chuyển lương thực và hạt giống đến, cùng trồng trọt, phân phát.

“Trong số người còn sống chắc chắn có quan chức phải không? Họ giỏi quản lý, bảo họ làm việc, tốt nhất mau chóng để triều đình của Đại Tề làm việc trở lại, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể phục hồi cho bàn cờ chết Đại Tề này!"

“A di đà phật, Lý thí chủ tốt bụng có lòng bồ tát, ta thay dân chúng Đại Tề cảm tạ ngươi.

Thiền Độ hành phật lễ với Lý Hỏa Vượng.

“Được rồi! Đừng nói nhiều nữa, mau chóng bắt tay vào làm đi, bây giờ trong cả Đại Tề, mỗi giờ mỗi khắc đều có người chết"

Lý Hỏa Vượng nói xong đứng lên, lấy ra Tích Cốt Kiếm định về Đại Lương, nhưng lại bị Thiền Độ ngăn lại.

“Lý sư huynh, nghe nói ngươi tu chân đại thành rồi? Vậy có thể sinh ra thứ gì đó từ trong hư vô không, biến ra lương thực được không?"

“Việc như vậy, ngươi cảm thấy có khả năng không? Ngươi coi ta là Tư Mệnh chắc?"

Lý Hỏa Vượng nói xong thở dài một hơi.

1162 chữ