Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1231: Đều Là Giả




Nhìn Lý Tuế biến mất trong mặt đất, Lý Hỏa Vượng lại mỉm cười, hắn vui vẻ quay đầu hét lớn với hòa thượng bên cạnh:

"Hòa thượng! Ngươi có nhìn thấy không! Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng thật rồi!"

Hòa thượng cũng gật đầu thật mạnh, vui vẻ đáp:

"Đúng vậy! Đạo sĩ à! Ngươi thật sự thắng rồi, ngươi cứu được rất nhiều người, ngươi thật sự cứu được rất nhiều người, đây là việc đại thiện! Ngươi có thể thành Phật rồi!"

Kim Sơn Trảo ở một bên cũng kéo theo thân thể tàn tạ của mình đi tới, trong miệng ấp úng kích động nói gì đó với Lý Hỏa Vượng "Thắng rồi! Thắng rồi! Ha ha ha!"

Thu Cật Bão ôm đứa con thối rữa của nàng, hết lần này đến lần khác vòng quanh Lý Hỏa Vượng với nụ cười man dại.

"Hừ" Bành Long Đằng cưỡi ngựa, nhìn mọi chuyện náo nhiệt trước mặt, chậm rãi đi theo một bên.

Đi cùng với những ảo giác này, Lý Hỏa Vượng dần dần rời xa mọi thứ náo nhiệt xung quanh mình.

"Đạo sĩ? Thật sự là ngươi sao? Đạo sĩ?"

Một giọng nói quen thuộc lại xa lạ đột nhiên vang lên sau lưng Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng hơi sửng sốt, hắn chậm rãi xoay người lại liền nhìn thấy một lão hòa thượng đang đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn hắn.

Đó chính là hòa thượng, hòa thượng lúc đầu vẫn luôn muốn làm việc thiện.

Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn ảo giác bên cạnh, đó cũng là hòa thượng giống hệt với lão hòa thượng kia.

"Đạo sĩ, đã lâu không gặp! Không ngờ ngươi cũng tới đây, ngươi cũng tới đây hỗ trợ đánh giặc sao?"

Hòa thượng nắm phật châu trong tay, tò mò hỏi Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng ở giữa hai vị hòa thượng nhìn nhìn, cuối cùng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm hòa thượng chân chính:

“Ngươi chưa chết ư?"

"A? Cái này nói thế nào đây? Ta đương nhiên là chưa chết rồi"

Khi hòa thượng nói lời này như chuyện đương nhiên, hòa thượng ảo giác bắt đầu trở nên chập chờn.

"Trước đây không phải ta làm việc ở chùa Chính Đức sao, sau khi ngươi đi, ta vẫn luôn chuyển đá ở chùa Chính Đức cho đến hiện tại.

“Kết quả không phải đánh giặc sao? Nghe nói có thể làm việc thiện, cho nên ta liền đi theo các sư phụ tới đây giúp đỡ. Dọc đường làm không ít chuyện nhưng rốt cuộc có tính là việc thiện hay không thì ta thật sự không rõ lắm"

“Ngươi còn sống sao?"

Lý Hỏa Vượng chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía hòa thượng ảo giác giống như đúc bên cạnh:

“Nếu như hắn còn sống, vậy ngươi là ai? Các ngươi là ai?"

Lúc này đầu óc của Lý Hỏa Vượng hoàn toàn rối bời. Trước đây hắn luôn cho rằng mình đã thông qua năng lực của Tâm Tố để giữ lại hồn phách của họ ở bên cạnh mình trước khi họ chết.

Những chuyện mà hắn tin tưởng lâu như vậy, kết quả bây giờ mới nhận ra hóa ra chuyện không phải như vậy.

Hòa thượng ảo giác nhìn chằm chằm vào hòa thượng thực sự trông giống hệt mình, sau đó nhìn Lý Hỏa Vượng với vẻ mặt phức tạp:

"Đạo sĩ, nếu như hắn mới là hoà thượng thực sự, vậy thì những người chúng ta sợ là đều là giả rồi. Ngay khi những lời này vừa thốt ra, Kim Sơn Trảo còn có Bành Long Đằng cũng trở nên chập chờn theo hắn.

"Nói nhảm cái gì vậy!"

Bành Long Đằng nhảy xuống ngựa đi tới bên người Lý Hỏa Vượng:

“Ngươi còn nhìn chưa ra sao? Chúng ta không phải chúng ta của lúc đầu, thực ra chúng ta đều là một phần của ngươi mà thôi! Ngươi căn bản không tu chân, ngươi chỉ là đang tu giả mà thôi!” Những lời này giống như một tia sét đánh vào trong lòng Lý Hỏa Vượng. Ngay sau đó cơ thể của Bành Long Đằng, Kim Sơn Trảo còn có hòa thượng nhanh chóng trở nên trong suốt.

Nhìn mấy lần, như thể đã biết trước kết cục của mình, hòa thượng ảo giác bước đến gần Lý Hỏa Vượng và nói:

"Đạo sĩ, xin lỗi, thời gian này không giúp được gì cho ngươi, chỉ có thể niệm A di đà phật.

“Nhưng mà ta nghĩ, mặc dù không có tác dụng gì nhưng dù sao cũng phải có thiện tâm, nếu không làm sao có thể thành Phật, ngươi nói có đúng không?"

Nói xong lời này, hòa thượng hoàn toàn biến mất.

Ngay sau đó là Kim Sơn Trảo, hắn không mở miệng nói gì mà ngón tay cái với Lý Hỏa Vượng, cười rất vui vẻ.

Ngay khi hắn định nói điều gì đó, Bành Long Đằng đã trực tiếp va vào hắn khiến cho cơ thể của Kim Sơn Trảo tan thành mây khói:

"Tiểu tử, là tên hán tử, trước đây ta muốn giết chết ngươi kết quả ngươi giết ta, chuyện này rất công bằng, chúng ta coi như hòa nhau"

Lý Hỏa Vượng chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ nhìn ảo giác xung quanh mình lần lượt biến mất, cuối cùng chỉ còn lại Thu Cật Bão ôm đứa con của nàng điên điên khùng khùng nhảy tại chỗ này.

"Cái này...

Ngay khi Lý Hỏa Vượng ngơ ngác nhìn xung quanh trống rỗng, một lượng lớn Phi Canh đột nhiên tràn vào trong lòng hắn.

Bản thân trước đây đã tự lừa dối mình, hôm nay cuối cùng thì trò lừa bịp này đã đến lúc phải công bố rồi.

Lý Hỏa Vượng sắc mặt vặn vẹo lảo đảo lui về phía sau, hòa thượng ở bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ hắn, lại bị Lý Hỏa Vượng đẩy ra:

"Đầu Tử! Mọe nó rốt cuộc ngươi có ý gì! !"

Hòa thượng tiến lên bị người vỗ nhẹ vào vai, lập tức khựng lại tại chỗ, người vỗ vai hắn có một viên quân bài mười tám mặt trên đầu.

"Không có ý gì, ta giúp ngươi, ngươi đương nhiên phải giúp ta. Ta ở trên xuống không được, dĩ nhiên phải dùng thủ đoạn của ngươi để xuống dưới thôi, ngươi không thể nói không giữ lời.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì!"

Lý Hỏa Vượng dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn Đầu Tử trước mặt. Dưới ánh mắt của hắn, cơ thể của Đầu Tử dần dần trở nên càng ngày càng nhỏ.

1120 chữ