Mỗi một người đều lê cơ thể mệt mỏi tột cùng chậm rãi rời khỏi chiến trường tanh máu ngổn ngang đó, dựa vào ý chí chống đỡ đi đến trước trận doanh của mình, rồi trực tiếp ngã mềm nhũn dưới đất, không còn biết gì. Bạch Linh Miểu toàn thân dính máu loạng choạng xuyên qua những máu thịt đó, họ không chết được, đợi sau khi hồi phục sức lực, họ có thể đứng lên.
Hai ngày trước, Bạch Linh Miểu đã khóc cạn nước mắt, mệt mỏi vô cùng đến mức nàng chỉ có thể cho tín đố Bạch Liên Giáo còn chút hơi sức về đường khẩu ngủ tiếp.
Lúc này, đầu óc Bạch Linh Miểu vang lên tiếng ong ong, dường như đầu của mình không phải là của mình nữa, quá thê thảm, tất cả quá thê thảm.
Nhìn khoảng đất máu nhúc nhích được hình thành từ xác thịt phía xa, lúc này trong lòng Bạch Linh Miếu không có chút xao động nào, khoảng thời gian này, nàng thực sự trả qua quá nhiều việc.
Đúng lúc này, một đám người mặc đạo bào màu đen chậm rãi tư đám đông đi đến, họ cố hết sức nhẹ nhàng không đánh thức người nào, đến bên cạnh mỗi một người, đều quỳ xuống đặt tia mà đỏ.
Chẳng mấy chốc, những người này đến trước mặt Bạch Linh Miểu, cũng nhét tia màu đỏ đó vào nàng, và người phía sau nàng:
“Ảo Cảnh muôn đời đau khổ. Ảo Cảnh muôn đời đau khổ"
Khi Bạch Linh Miểu cầm trong tay, mới phát hiện đó màu đỏ đó là ‘Đại Thiên Lục.
Các tín đồ Ảo Cảnh Giáo muốn phát ‘Đại Thiên Lục đến tay mỗi một người, để chuẩn bị cho trận chiến khốc liệt hơn tiếp theo.
Đôi môi Bạch Linh Miểu khẽ run run, muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Nếu ‘Đại Thiên Lục mang đến đau khổ này có thể khiến mọi việc mau chóng kết thúc, thì nàng hiểu mình không có tư cách đi ngăn cản mọi việc xảy ra.
“Thánh! Thánh Nữ Đại Nhân!"
Một thiếu niên nhếch nhác bẩn thỉu từ trong cơ thể bên cạnh xông đến trước mặt Bạch Linh Miểu, quỳ dưới đất không ngừng quỳ bái nàng.
“Thánh Nữ Đại Nhân, cầu xin ngươi giúp ông nội ta đi, ta cầu xin ngươi đấy!"
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng đỡ hắn từ dưới đất lên, theo hắn đi đến cái lán bên cạnh.
Trong các loại lều lán thấp nhỏ có rất nhiều người nằm ngổn ngang, những người này không mặc giáp, họ không phải là binh gia, mà là khổ sai đến lao dịch ngã dưới đất như gỗ.
Dù sao giờ đây cũng sẽ không chết bệnh cũng sẽ không chết lạnh, đã như vậy thì ngủ ở đâu cũng vậy.
Đi tiếp khoảng thời gian nửa nén hương, thiếu niên bỗng chuyển hướng, xông về phía một khối hình người màu đen trong rãnh nước bên cạnh.
Khi màn màu đen đó vù vù tiêu tan, Bạch Linh Miểu mới phát hiện đó là một người sống, trước đó chỉ là bị một lớp ruồi nhặng nhiều chi chít che lấp thôi.
Đó là một ông lão người đầy đốm đồi mồi, cái đầu méo mó, cái bụng cũng lộ ra ngoài, chỗ huyệt thái dương có lỗ thủng, sâu ròi màu trắng đang không ngừng ngoe nguẩy bên trong.
Nếu là bình thường, hắn đã chết lâu rồi, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa chét, ở đó họ khù khụ bằng hết sức lực. Nhưng dù hắn họ thế nào, cổ họng ngứa rát cũng không đỡ hơn.
Thiếu niên không ngừng gạt nước mắt, cầu xin Bạch Linh Miểu:
“Thánh Nữ Đại Nhân, cầu xin ngươi giúp ông nội ta đi! Hắn thực sự rất mệt rồi, nhưng hắn không ngủ nổi, hắn thực sự rất đói, nhưng hắn không ăn được, những thứ ăn vào bụng đều từ phía dưới tuôn ra hết.
Bạch Linh Miểu cúi đầu nhìn sang đoạn ruột rơi xuống rãnh nước bên cạnh.
Cái chết không tồn tại, dù Bạch Linh Miểu muốn làm gì cũng không làm được, hơn nữa hắn già rồi, vốn nên chết già từ lâu rồi.
Đây là số mệnh của hắn, dù mình dùng công pháp thần thông gì, cũng không thể nào nghịch thiên thay đổi số phận.
Bạch Linh Miểu đến bên cạnh ông lão, nhìn hắn đau khổ, nàng thầm niệm đọc kinh văn siêu độ Bạch Liên Giáo với vẻ mặt từ bi và thương xót.
Nàng biết nó cũng vô ích, nhưng lúc này, đây là điều duy nhất mà nàng có thể làm.
Đúng lúc trong lòng Bạch Linh Miếu tràn đầy từ bi, dưới con ánh kinh hãi của tất cả mọi người, ông lão tuyệt vọng đau đớn đó dần không động đậy nữa.
Chẳng mấy chốc ruồi nhặng màu đen xông lên, chui vào trong theo đường miệng của ông lão.
“Chết rồi? Chết thật rồi? Thánh Nữ Đại Nhân có thể giết người! Vô Sanh Lão Mẫu hiển linh rồi!"
“Chết thật rồi? ! Tốt quá rồi! Cuối cùng ta có thể chết rồi!"
Hy vọng dần xuất hiện trong ánh mắt của mọi người xung quanh, sau đó dường như có thể truyền phát, lan rộng ra xung quanh.
Dần dần, đám đông không ngừng lao đến, trong mắt họ mang theo khao khát và sùng bái, vây quanh Bạch Linh Miểu, không ngừng quỳ bái nàng.
"Ta."
Bạch Linh Miểu kinh ngạc nhìn hai tay của mình.
“Thiên đạo cái chết quay lại rồi ư?"
Nhưng nhìn sang những người quỳ bái mình ở một bên, Bạch Linh Miểu lập tức hiểu ra, thiên đạo cái chết chưa quay lại, chỉ là mình đã có thần thông có thể làm cho người chết.
Sau khi hiểu tất cả, Bạch Linh Miểu lập tức hiểu điều này nghĩa là gì, phía mình có cái chết, còn phía pháp giáo không có cái chết, có nghĩa là sĩ khi lên cao cực lớn! Đau đớn không còn là mãi mãi, chỉ cần họ muốn chết lúc nào cũng được!
Chẳng mấy chốc cùng với tín đồ Bạch Liên Giáo truyền đi thông tin này, dù người nào cũng đều vô cùng mệt mỏi, nhưng ai nấy cũng đều hưng phấn hơn hẳn.
Đặc biệt là càng lúc càng nhiều người nhìn thấy Bạch Linh Miểu khiến tất cả những người nên chết đi được an nghỉ hoàn toàn.
Doanh địa vừa nãy còn chìm trong tử khí bắt đầu tràn đầy sức sống, không có cái chết tức là không có sự sống, chỉ có chết đi mới có thể mang đến sự sống.
1139 chữ