Những Thiên Đạo kia vẫn còn đó! Là những Thiên Đạo vốn không nên tồn tại mới khiến Đại Na hoàn toàn phát điên! Khiến cho thế giới này hoàn toàn điên rồi!
Ti Mệnh càng nhiều thì càng có nhiều chi tiết không ngừng được nhét vào trong đầu của Lý Hỏa Vượng từ các góc độ và thời gian khác nhau. Những thứ liên tục bị nhét vào bên trong, thứ vốn nên tồn tại chen lấn trên cơ thể Lý Hỏa Vượng bị ép ra ngoài.
Tuy nhiên, sau khi Lý Hỏa Vượng móc hai con mắt của mình ra, tình hình đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Cuối cùng hắn đã có thể tập trung sự chú ý vào những việc mình phải làm.
Dù không có mắt nhưng các cơ quan cảm giác khác của Lý Hỏa Vượng vẫn còn, sáu cái râu rồng của hắn cũng còn đó. Hắn có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình, chỉ là không cảm nhận được xa như vậy. Hắn vẫn có thể nghe thấy giọng nói của các Ti Mệnh này, ngửi thấy mùi của họ, nếm được vị của họ.
Hắn cảm nhận được Ba Hủy! Cảm nhận được tử vong, thậm chí còn cảm nhận được thối rữa. Họ đang chiến đấu chống lại một thứ khác, một vài Thiên Đạo dính liền với nhau, một vài Thiên Đạo mà Bạch Ngọc Kinh chưa từng có.
Những Thiên Đạo này dính liền với nhau hơn nữa còn thay đổi lẫn nhau. Những Thiên Đạo này đều là những mặt bất đồng của một số tồn tại nào đó.
Họ ở ngay bên kia, có ý đồ hoàn toàn chiếm giữ Bạch Ngọc Kinh, bởi vì không có mắt cho nên Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy họ có bộ dánh như thế nào. Điều duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được chính là từng mảng lớn màu đen của họ!
Cuộc chiến giữa họ giống như hai mặt trời va chạm dữ dội trên đỉnh đầu mình.
Lý Hỏa Vượng muốn giúp đỡ nhưng còn lâu mới đủ. Dù dựa vào long khí trên người, tạm thời hắn sẽ không bị những Ti Mệnh đó ảnh hưởng.
Nhưng bây giờ khi đối mặt với tình cảnh này, hắn căn bản không thể làm được gì, dù hiện tại hắn là Quý Tai. Dù hiện tại hắn là Ti Mệnh hoang mang!
"Không đúng! Không nên như vậy!"
Lý Hỏa Vượng liều mạng di chuyển, không ngừng di chuyển xung quanh công kích kẽ hở. "Huyễn Tẫn họ ban đầu rõ ràng đã lên đây rồi! Rõ ràng Vu Nhi Thần đã chết dưới sự công kích của họ mới đúng!"
Nhìn thấy có cơ hội, Lý Hỏa Vượng đột nhiên bay về phía xa xa, xuyên qua không gian trống rỗng, bỗng nhiên giơ hai tay lên:
"Chết đi cho ta!"
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, không xảy ra chuyện gì cả. Quý Tai lại bị hất bay ra ngoài, bây giờ hắn căn bản không có tư cách tham gia vào trong đó.
Nếu như không phải trên người hắn có long khí, thậm chí hắn chỉ xem tạm thời cũng có thể chết người rồi.
"Tại... tại sao? Tại sao năng lực tu chân của ta lại không có chút tác dụng nào cả?"
Đối mặt với mọi thứ ở phía xa, Lý Hỏa Vượng không ngừng thử nghiệm, không chỉ sử dụng trên người của những Ti Mệnh khác mà cho dù hắn sử dụng trong không khí cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
“Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... chẳng lẽ là bởi vì ta của hiện tại không có Thiên Đạo thật giả sao?"
Lý Hỏa Vượng đột nhiên cúi đầu, từng tấm gương lớn Lý Hỏa Vượng lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn.
Quý Tai bắt đầu tìm kiếm bên trong, tìm kiếm những chuyện đã xảy ra, đột nhiên hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, một tấm gương xuất hiện trước mặt hắn. Nhưng Lý Hỏa Vượng ở bên trong lại khác với trước kia, đầu của hắn được làm bằng củ sen. "Không tệ? Ngươi thật sự cảm thấy không tệ sao? Ta chỉ muốn hỏi ngươi, lời nói vừa rồi của Bắc Phong rốt cuộc là có chuyện gì! Làm sao lại cảm thấy lần này là ngươi gây chuyện trước hả?"
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Quý Tai nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Hắn đã nói lời này từ rất lâu rồi nhưng thời gian quá dài, hắn sớm đã quên mất vì sao lúc đó mình lại hỏi như vậy.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Quý Tai nói với Lý Hỏa Vượng trong gương:
"Xảy ra một số chuyện cho nên ta cần sự giúp đỡ của ngươi.
"Giúp đỡ? Ta thì có thể giúp gì cho ngươi? Hình như ta mới là Tâm Bàn của ngươi mà?"
Nghe được những lời như vậy từ chính mình trong quá khứ, lúc này trong lòng Quý Tai cảm thấy ngũ vị tạp trần:
"Thiên Đạo này của chúng ta chia rõ ràng như vậy làm cái gì, ta không phải là ngươi sao?"
Lý Hỏa Vượng xoa xoa đầu củ sen dính đầy máu thịt của mình:
"Không dễ dàng gì mà ổn định được, chẳng lẽ không thể để ta sống một cuộc sống ổn định sao?"
Quý Tai ngẩng đầu nhìn mọi thứ hỗn loạn trên đỉnh đầu, giọng nói mang theo chút lo lắng nói:
"Là do ngươi lựa chọn con đường này, sự lựa chọn của ta do ngươi lựa chọn, ngươi không nên oán trách.
"Vậy được thôi, ngươi muốn ta làm cái gì?"
Lý Hỏa Vượng có chút bất đắc dĩ hỏi.
"Hiện nay Tọa Vong Đạo đã chết hết rồi. Đây là một cơ hội tốt cho nên ngươi phải giúp ta đoạt lại Thiên Đạo thật giả từ Âm Dương Đấu Mỗ!"
Trong trường hợp này, bản thân nhất định phải có Thiên Đạo mới có thể dính vào cuộc chiến này.
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng trong gương thiếu chút nữa tức giận cười to: "Ha! Đoạt lại như thế nào? Một phàm nhân như ta giúp ngươi đối phó Ti Mệnh quản lý hai Thiên Đạo?"
"Còn có, không phải chúng ta phụ trách hoang mang sao? Quản Thiên Đạo của mình không phải được rồi sao?
Tại sao phải cùng Âm Dương Đấu Mỗ quyết đấu ngươi chết ta sống chứ? Ta thật sự rất mệt mỏi. Ngươi có thể để ta nghỉ ngơi mấy năm rồi nói sau không được sao?” Một cơn chấn động cực kỳ mãnh liệt đã bị đè ép xuống, cho dù lúc này cả người Lý Hỏa Vượng được long khí bao bọc nhưng hắn vẫn bị hất bay ra xa.
1082 chữ