Sau khi nhìn thấy đạo nhân trước mặt bắt đầu ăn tim người, cuối cùng họ cũng không thể chịu nổi nữa, hai chân dần dần trở nên run rẩy bắt đầu chạy thoát thân.
Dù lúc này Nguyên Nhi có ra lệnh đi chăng nữa thì họ cũng sẽ không dừng lại, giờ đây họ hoàn toàn bị dọa sợ vỡ mật rồi.
Khi những người này hoàn toàn mất ý chí phản kháng lại còn đưa lưng về phía Lý Hỏa Vượng, một cuộc thảm sát trần trụi đã diễn ra trên hòn đảo lau sậy này.
“Ông tổ ơi ông tổ, mau nghĩ cách đi!”
Nguyên Nhi nhìn thấy em trai ruột của mình đã bị xé nát, lúc này hắn hoàn toàn bị mất bình tĩnh.
Đến lúc này hắn mới nhận ra rốt cuộc mình đã chọc phải sự tồn tại đáng sợ đến nhường nào.
Ông lão uy nghiêm lúc trước lúc này cũng bị hoảng sợ, ông ta có chút hoảng hốt chắp tay lại, thấp giọng niệm cái gì đó với nước hồ đỏ sậm bên cạnh.
Tiếng niệm chú này kéo dài không được bao lâu, khi nhìn thấy chiếc thuyền lớn bằng máu thịt từ dưới đáy hồ bay lên trên mặt nước, ông lão lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể như muốn ngã về phía sau.
Đó chính là Hà Bá mà tổ tiên của họ tôn thờ từ bao đời nay, nó cứ như vậy mà bị đạo nhân kia giết đi!
Khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Nguyên Nhi chợt run lên, hắn không nói hai lời cõng cụ tổ lên sau lưng chạy về phíaha trại.
Nghe thấy tiếng khóc thảm thiết phía sau, Nguyên Nhi mắt điếc tai ngơ, cắn chặt răng nhanh chóng chạy trốn.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Đan Dương Tử ở đằng xa từ từ hành hạ đám thủy tặc đến chết, mỗi lần giết một người, màu đỏ trước mặt mình càng ngày càng đậm, cuối cùng đỏ đến nỗi khiến hắn không thể nhìn thấy đường nữa.
Lúc đầu, Lý Hỏa Vượng không muốn ngăn cản cái gì, nhưng khi hắn nhìn thấy Đan Dương Tử đang túm lấy đứa trẻ ba tuổi, cuối cùng hắn không nhịn được nữa.
"Không cần giết trẻ em, không cần giết trẻ em!"
Trong tiếng hét của Lý Hỏa Vượng, Đan Dương Tử túm lấy đồng nam đồng nữ có chấm đỏ giữa mi tâm sau đó hung hăng vứt xuống đất, một chân dẫm lên l*иg ngực nho nhỏ khiến cho nó bị lõm xuống.
Đan Dương Tử đang giẫm lên thi thể chậm rãi quay người lại, trên khuôn mặt máu me lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
"Trẻ con à...dựa vào cái gì chứ?"
Lý Hỏa Vượng mở miệng muốn nói gì đó, nhưng hắn lại quay đầu nhìn về phía mặt hồ hoàn toàn trở nên đen kịt kia, khi nghĩ đến những người bạn đồng hành khác không rõ sống chết, hắn đột nhiên phát hiện bản thân không tìm ra bất kỳ lý do nào để phản bác.
Nỗi đau trong tim gần như trong chớp mắt nuốt chửng lấy toàn bộ của hắn, hắn ôm lấy cái đầu đau nhức của mình, liều mạng hét lên:
"Dựa vào cái gì! Dựa vào họ giết người của chúng ta, ta không thể giết họ?"
Khi hắn lấy lại tinh thần,Đan Dương Tử đã biến mất còn bản thân thì xuất hiện ở chỗ của Đan Dương Tử.
Lúc này trước mặt hắn là một người phụ nữ mập mạp.
Nàng hoa lê đái vũ ôm lấy nửa cái đầu khô đét của người đàn ông khóc lóc thất thanh, xem ra người đó chính là chồng của nàng.
"giết nàng ta đi! giết người nếu không giết! Muốn giết cứ giết cả nhà!"
Một giọng nói không biết từ đâu vang lên bên tai hắn.
Khóe mắt Lý Hỏa Vương không ngừng run lên, hắn chậm rãi rút chuôi kiếm trên cổ mình ra.
Ngay sau đó hắn dùng sức vung kiếm lên, một vòng cung màu trắng xẹt qua, tiếng khóc thảm thiết đột ngột dừng lại.
Ngay khi hắn ra tay, Lý Hỏa Vượng cảm thấy có một cảm giác đặc biệt từ sống lưng truyền thẳng đến ót hắn, khiến đầu óc hắn chợt choáng váng.
Cảm giác khiến người ta say mê này đã xua tan nỗi tuyệt vọng và đau khổ trong lòng hắn.
“Ha, ha ha.”
Lý Hỏa Vượng không kìm được nụ cười điên cuồng trên mặt, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, từng bước đi về phía trại lau sậy.
Không lâu sau, bên trong trại nổi lên trận gió tanh mưa máu.
Nhìn từng khuôn mặt khác nhau dễ dàng bị xé nát, nhìn từng sinh mạng sống động dần tàn lụi, Lý Hỏa Vượng bật cười, giết càng nhiều người hắn cười càng to hơn, khó có thể khống chế mà cười to.
"Móa nó sảng khoái quá đi!!"
Tiếng kiếm xuyên vào trong cơ thể không ngừng vang lên, hòn đảo lau sậy màu vàng sậm dần dần bị nhuộm đỏ.
Ngay hôm đó trời tối hẳn, toàn bộ tiếng kêu thảm thiết trên hòn đảo cũng nhỏ dần.
Bên trong từ đường nhà họ Nguyên, Lý Hỏa Vượng người đầy máu me xách thanh huyết kiếm từng bước tới gần một người thiếu niên gầy gò.
Những nơi khác đều không có tiếng động, người này chắc hẳn là người cuối cùng trên đảo.
Đối mặt với tên sát nhân giết người như ngóe trước mặt, người thiếu niên hoàn toàn bị dọa sợ rồi, hắn sợ đến mức nướ© ŧıểυ chảy ròng, hai tay còn lắc lư qua lại nói xàm nói bậy.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng từ từ giơ thanh trường kiếm trong tay lên, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hắn.
Khi hắn xoay người lại thì nhìn thấy Bạch Linh Miểu toàn thân ướt sũng, run rẩy bưng một hòn đá phát ra ánh sáng huỳnh quang đứng cạnh cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, sát ý trong lòng và cảm giác vi diệu ở sau ót hắn rút xuống như thủy triều:
"Ngươi chưa chết?"