Trong miếu hoang lập tức yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mưa rơi rào rào bên ngoài và tiếng lốp bốp của củi cháy, thì cũng không còn âm thanh nào khác.
Tất cả mọi người đều bất giác nghĩ đến hồng bao bị Lý Hỏa Vượng nuốt xuống bụng trước đó, đều nhìn màn mưa đen xì xì ngoài miếu, hình như bên ngoài thấp thoáng có bóng người thật.
“Việc này... việc này..."
Cẩu Oa cảm thấy sợ hãi lông tóc dựng đứng xoa xoa da gà của mình.
“Sao Lý sư huynh ăn nói điên khùng lại đáng sợ như vậy chứ"
“Không sao, không sao"
Lữ Trạng Nguyên không biết đang tự an ủi mình hay an ủi những người khác.
“Hồng bao đó có là gì, đợi tiểu đạo gia tỉnh táo lại, mặc kệ ma quỷ gì, trực tiếp cho một đường kiếm xử lý nó.
“Nhưng... cha.. nếu tiểu đạo gia vẫn không tỉnh táo thì sao?"
Lữ Trạng Nguyên tức giận trực tiếp quay người, đập cái tẩu thuốc lên miệng của Lữ Tú Tài.
“Cái miệng của ngươi không nói thì bị bí bách đến chết hả? Có bí chết được không?"
“Lữ đoàn chủ Lời của Bạch Linh Miểu khiến Lữ Trạng Nguyên đang định dạy bảo con trai mình một trận phải dừng lại.
“Tối nay mọi người đừng ngủ, đợi Lý sư huynh tỉnh táo lại rồi tính, được không? Có lẽ chẳng bao lâu nữa hắn sẽ tỉnh lại thôi.
“Được, cứ làm vậy đi"
Lữ Trạng Nguyên cầm cây gỗ ném vào trong đống lửa trước mặt.
Sau đó mọi người cũng không nói chuyện nữa, thức đêm đợi đến ngày mai.
Nhưng đúng lúc này, trên đỉnh đầu vang lên tiếng rào rào, mảnh sứ rơi xuống, mái nhà của miếu hoang bỗng nhiên sập xuống, ngói sứ rơi xuống và mưa lớn lập tức dập tắt ngọn lửa.
Trong bóng tối, tất cả mọi người đều hoảng loạn, đều cầm đồ của mình lùi đến chỗ khô ráo.
Bạch Linh Miểu lập tức kéo dây xích trên người Lý Hỏa Vượng, nhưng lại thấy không có gì, nàng sợ giật mình.
Khi nàng vội lấy ra hòn đá huỳnh quang từ trong lòng, chiếu sáng miếu hoang, nàng thấy ở chỗ đối diện cách hai trượng, dưới ánh huỳnh quang xanh mờ, Nhị Thần cầm dắt sợi xích trên Lý Hỏa Vượng, trong lòng nàng mới nhẹ nhõm.
Sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh đầu.
“Mau lên! Ra ngoài hết đi, không ở lại được trong miếu này nữa! Nó sập xuống tiếp thì sẽ đập trúng người đấy.
Nghe thấy lời của Bạch Linh Miểu, tất cả mọi người dắt xe lừa xe ngựa, rời khỏi miếu hoang này.
“Ra ngoài tắm nắng à? Được đấy?
Nhị Thần dắt Lý Hỏa Vượng đi vào rừng cây bên cạnh.
“Đi đâu thế hả! Mau quay lại đây!"
Bạch Linh Miểu đội mưa hét lớn với Nhị Thần.
Nhưng khi một Nhị Thần khác chặn trước mặt Nhị Thần đó, Bạch Linh Miểu lập tức ngẩn người tại chỗ, chỉ thấy hai cô gái cùng đội khăn trùm đầu màu đỏ đứng ở phía xa.
“Hai Nhị Thần ư?"
Nói chính xác thì một người là Nhị Thần, còn người kia là tân nương tử người cõi âm!
Liền sau đó, người đội khăn trùm đỏ bên cạnh Lý Hỏa Vượng bỗng bước nhanh, kéo hắn xông vào rừng cây bên cạnh.
“Đợi đã!"
Bạch Linh Miểu dẫn theo Nhị Thần cùng đi vào rừng cây tối đen.
Trong bóng tối đèn mờ, Bạch Linh Miểu không thấy gì trong rừng cây, trong lòng càng lo lắng, nước mắt rừng rưng nơi khóe mắt.
Nhưng sau đó nàng gạt mạnh nước mắt, ném chiếc trống ở hông trong tay về phía Nhị Thần, lấy ra khăn trùm đỏ đội lên đầu mình.
“Thịch thịch.thịch! Mặt trời xuống núi trời tối tăm, nhà nhà đều khóa cửa, mười nhà thì chín nhà khóa, chỉ có một nhà không đóng cửa, giơ gậy đánh trống mời thần tiên..."
Cùng với tiếng gõ trống của Nhị Thần và lời hát, Bạch Linh Miểu đội khăn trùm đầu đỏ lập tức cảm thấy một luồng sống nóng từ thiên linh cái xông vào.
Luồng lực đạo cường mạnh này trực tiếp xông vào ý thức Thất Linh Bát Lạc của Bạch Linh Miểu, nhưng cơ thể này dường như trở nên xa lạ, tư duy của mình bắt đầu hỗn tạp xen lẫn một số thứ khác.
Khi tiếng trống vang lên trong rừng, tiếng hát kịch ngắt quãng của cô gái buồn đau ảm đạm vang lên từ trong rừng cây, muốn làm loạn tiếng trống.
“Thật oan ức, tấm lòng có ánh trăng soi tỏ, gặp nhau không dễ, chia cách thì dễ, hôm nay bỏ vợ, hối hận muôn đời"
Cả chân tay Bạch Linh Miểu chạm đất, cơ thể mất kiểm soát mau chóng chạy theo hướng có âm thanh. Chạy khoảng nửa nén hương, trong rừng cây rậm rạp đột nhiên sáng rõ, một nghĩa địa hỗn loạn xuất hiện trước mặt nàng.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng đeo xiềng xích bị kéo đi, loạng choạng lảo đảo bò lên từ trong hố lớn.
Bên cạnh cái hố bày một người giấy, người giấy với hai bên má vẽ hai vòng tròn đỏ lớn quỳ hai chân xuống đất, trên đỉnh đầu dán một tấm chữ Hỉ màu đỏ lớn kèm theo cái lọ gốm màu đen trùm khăn, còn tiếng hát kịch truyền ra từ trong cái lọ.
Bạch Linh Miếu xông đến, nhưng đúng lúc này, chiếc lọ trên đầu người giấy bỗng nhiên động đậy, lắm về phía nàng.
Móng vuốt sắc nhọn vung mạnh lên, rạch lên chữ Hỉ màu đỏ lớn bốn vết nứt sâu, chiếc lọ gốm màu đen trực tiếp bị đá ra xa.
Bạch Linh Miểu mở to cái miệng nứt đến cuống lưỡi của mình, sau khi thét một tiếng vang trời, rồi xông về phía Lý Hỏa Vượng.
Thấy Bạch Linh Miểu sắp đưa tay tóm lấy sợi xích, người giấy quỳ đó đột nhiên động đậy, chặn trước mặt Bạch Linh Miểu.
Đôi mắt vô hồn được vẽ ra của người giấy đó rách toạc, lộ ra một đôi mắt đen xì xì, bên trong người giấy có thứ gì đó.
“Thịch thịch thịch, Hồng Hoàng Bạch Bi cúi thấp đầu, tiên bên ngoài ức hiếp tiên bên trong, thịch thịch thịch! Sắp có ba bảo vật của lão tiên, ba bảo vật, một chiếc..."
Nhưng khi binh quyết này vừa mới hát được một nửa, cùng với tiếng da nứt rách đột nhiên dừng lại, cảm giác bất thường trên người Bạch Linh Miếu mau chóng biến mất.
Đợi khi nàng tháo khăn trùm đỏ xuống quay đầu nhìn sang hướng âm thanh, thì thấy cái nắp của chiếc lọ gốm màu đen lại bật mở ra.
Một cánh tay thối nát màu xanh từ bên trong thò ra, cắm xuyên thẳng cái trống trong tay Nhị Thần.
Liền sau đó, Bạch Linh Miểu bị người khác đẩy sang trái, cái đầu trực tiếp va đập lên trên bia đá, lập tức vỡ đầu chảy máu, hoa mắt chóng mặt.
Nàng ôm vết thương bất lực òa khóc, trống vỡ rồi, nàng không chỉ khóc vì đau đầu, mà càng khóc vì mình vô dụng.
Nhưng nàng nhìn người giấy đó đi đến sau lưng Lý Hỏa Vượng đẩy mạnh một cái, trực tiếp đẩy hắn vào trong hố lớn, còn khi chiếc lọ phía xa mau chóng lăn đến cái hố lớn, trong lòng đột nhiên nổi lên luồng lực xộc lên đầu, khiến cả đầu nàng cũng kêu ong ong, nàng không cam tâm!
Bạch Linh Miểu cắn chặt răng thò tay xuống bụng của mình, học theo Lý Chí lúc đầu, vừa kéo vừa nhấc thật mạnh.
Cùng với cơn đau dữ dội, làn da thiếu nữ trắng nõn bị căng chặt, tiếng trống vang lên lần nữa.
“Thịch thịch thịch! Hai chân đứng vững dựa doanh trại! Bày hương án mời thần tien! Đầu tiên là mới Hồng, sau đó mời Hoàng, mời trăn dài linh điều kèm Bi Vương!"
Nghe thấy tiếng trống, người giấy trực tiếp xác chiếc lọ chữ Hỉ đỏ đập về phía Bạch Linh Miểu.
Thấy chiếc lọ gốm màu đen càng lúc càng gần, trên nửa bên mặt Bạch Linh Miểu mau chóng xuất hiện các loại vảy và mắt thú.
Móng vuốt sắc bén hết sức quạt mạnh, trực tiếp quạt bay chiếc lọ bay đến.
“Cút đi! Đó là người đàn ông của ta!"
Tuy bụng của mình đau không chịu nổi, nhưng Bạch Linh Miểu lại không khóc, nàng và Nhị Thần đứng vững ở đó, vừa gõ trống vừa không hề sợ hãi nhìn chằm chằm chiếc lọ gốm màu đen đó.
“Cút ra cho ta! Ngươi còn lại gần một bước, thì ta giết ngươi!"
Nhìn ánh mắt đầy quyết đoán và tràn đầy uy hiếp của Bạch Linh Miểu, cuối cùng chiếc lọ gốm màu đen đó dừng lại, chậm rãi lăn vào trong rừng cây tối đen.
Chiếc lọ bỏ đi, người giấy đó cũng không biết biến mất từ lúc nào.
Bạch Linh Miểu không buông lỏng cảnh giác, cố chịu cơn đau ở bụng, nàng và Nhị Thần lưng dựa lưng, chậm rãi dịch chuyển về phía cái hố lớn.
Nửa canh giờ sau, Lý Hỏa Vượng nắm tren hành lý ở chỗ khô ráo trong miếu hoang chậm rãi định thần lại.
“Ta.. lại về rồi ư? Tại sao ngươi nhìn ta như vậy?"
Thấy Lý Hỏa Vượng đã tỉnh táo lại, Bạch Linh Miểu trông chừng bên cạnh hắn đưa tay cởi sợi xích trên người hắn.
“Không có gì, Lý sư huynh, không xảy ra chuyện gì cả"
Giọng nói và ánh mắt của Bạch Linh Miếu vẫn dịu dàng như trước.
1109 chữ