Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 120: Tổ Gia Gia




Lý Hỏa Vượng cố gắng dùng hết sức bình sinh của hắn để rút thanh trường kiếm đằng sau ra.

Lúc hắn lảo đảo đứng dậy và đâm thanh kiếm về phía con quái vật khổng lồ, những cái xúc tu của nó lập tức cuộn chặt vào thanh kiếm, những chiếc gai nhọn đâm sâu vào cơ thể của Lý Hỏa Vượng , rồi giật mạnh thanh gươm ra, để lại những vết thương rỉ máu không ngừng trên người hắn.

Phía xa xa kia là đám người đang ra sức vật lộn trong đống bùn nhầy nhụa.

Nguyên Nhị đứng trên chiếc thuyền tam bản nhỏ, lo lắng nhìn ông già mà hắn ta đang dìu.

“Tổ gia gia, chúng ta trở về đi, có Hà Bá ở đây, chúng chết chắc."

Lão già lạnh lùng liếc hắn một cái, lão ta rút cánh tay đang được hắn dìu lại, đáp:

"Quay về làng!”

Nghe ra trong ngữ khí của lão già có sự giận dữ, Nguyên Nhị sợ hãi bủn rủn tay chân.

Nhưng hiện tại hắn vẫn không thể làm gì khác ngoài tuân theo mệnh lệnh, hắn chỉ đành cho hai ngón tay vào miệng thổi một hồi sáo rút lui.

Những chiếc thuyền tam bản nhỏ nhanh chóng chuyển hướng và bắt đầu bơi đi giữa bụi lau rậm rạp.

Toàn bộ cánh đồng lau sậy rất lớn, ngoằn ngoèo khúc khuỷu tựa như một mê cung tự nhiên.

Nhưng Nguyên gia đã sống ở đây mấy đời, chúng quen thuộc nơi này hơn bất cứ ai.

Sau khi đi một vòng, cuối cùng chiếc thuyền tam bản nhỏ cũng đến một hòn đảo nhỏ được dệt từ lau sậy. Đây là nhà của họ.

Toàn bộ hòn đảo kể cả ngôi làng nhỏ trên đảo đều được dệt từ cây lau.

Đối với người bình thường có thể sẽ cảm thấy khung cảnh trước mắt thật diệu kì. Song, đối với Nguyên Nhị, khi nhìn vào ngôi làng này chỉ còn lại sự mệt mỏi bởi giờ đây hắn có những thứ khác phải lo lắng.

Tổ gia gia tay cầm gậy chống, lão ta chẳng nói chằng rằng, lẳng lặng đi xuống thuyền rồi đi thằng về phía làng. Nguyên Nhị nghiến chặt hai hàm răng rồi rảo bước theo sau.

Những người nhà Nguyên gia khác nhìn thấy cảnh này cũng im lặng đi theo, bầu không khí của toàn bộ ngôi làng trở nên nặng nề.

Ngôi làng trông có vẻ nhỏ nhưng không nhỏ chút nào, thậm chí còn có chỗ để nuôi lợn, vịt.

Cuối cùng, Nguyên Nhị theo tổ gia gia của mình đến một căn phòng làm từ những mảnh xương cá khổng lồ và dệt nên từ những cây lau.

Trong phòng có nến và hương, chính giữa sảnh là bức tranh vẽ cá chép bằng mực sống động như thật đang nhảy qua Long Môn, bên dưới bức tranh là năm cặp bài vị. Đây là là từ đường của Nguyên gia.

“Quỳ xuống tạ tội với Hà Bá và tổ tiên!”

Nguyên Nhị gương mặt nghiêm nghị, nghe thấy mệnh lệnh, đầu gối hắn nhũn ra, lập tức quỳ sạp xuống đất. Hắn dập đầu ba vái trước bài vị của tổ tông.

Lúc bấy giờ, hắn không còn là kẻ cầm đầu băng thủy phỉ dũng mãnh nữa mà chỉ là một hậu nối phạm phải sai lầm nghiêm trọng đang phải nhận hình phạt thích đáng.

Đi tới đi lui được vài vòng, lão già bên cạnh đột nhiên giơ cây gậy trong tay rồi quật thật mạnh vào lưng và đầu của Nguyên Nhị.

Lực ra đòn vô cùng nặng nề, một lúc sau Nguyên Nhị bị đánh chảy máu đầu, khắp toàn thân là những vết tụ máu xanh đen.

Dù vậy, Nguyên Nhị vẫn nghiến răng nghiến lợi chịu đòn, hắn không dám động đậy dù chỉ một chút.

Mãi đến khi lão già đánh mệt rồi phải thở hổn hển trên cây gậy, Nguyên Nhị ới dám ngoảnh lại cúi dập đầu xuống nói với lão:

“Tổ gia gia, con sai rồi.”

“Nói ta nghe xem, sai ở đâu?”

Lão ta trừng mắt lên với hắn và hỏi.

"Con hấp tấp quá. Con chưa hiểu rõ thực lực của địch đã khinh thường chúng, không ngờ rằng trong số đó lại có một tên với sức mạnh khủng khiếp như vậy, thành ra mấy chục huynh đệ chết thảm dưới tay hắn còn cả hai nhỏ một trai một gái làm vật tế sống cho Hà Bá, tất cả đều là lỗi của con.”

"Hứ! Thì ra ngươi cũng biết cơ đấy!”

Lúc này, sự tức giận trên gương mặt lão già mới nguôi ngoai đi phần nào.

Sau khi Nguyên Nhị tỏ thái độ dằn vặt, hắn nói với ngữ khí không cam lòng:

"Nhưng lúc trước con đã nói với tên đạo sĩ đó là vung cái man rồi, mà tên tiểu tử ấy không hiểu con nói gì nữa!"

"Phốc!"

Đột nhiên, phần đầu của cây gậy chọc thẳng vào mắt trái của Nguyên Nhị, khiến cả con mắt trái của hắn cứ như vậy mà vỡ nát ra, máu chảy đầm đìa khắp mặt.

“Ahhh!!”

Nguyên Nhị thống khổ ôm chặt lấy một bên mắt đã mù của mình, hắn không ngừng lăn lộn trên nền đất, kêu lên thảm thiết vì đau đớn.

Nhưng sau khi lăn lộn vài vòng, hắn ta nín nhịn cơn đau vào trong, nặng nề gượng dậy, quỳ xuống trước mặt lão già, toàn bộ cơ thể hắn run rẩy không ngừng vì cơn đau bên mắt trái.

Nhìn vãn bối trước mặt, lão già ưu phiền thở dài.

"Nhị tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi tự mình nhử được con mồi vài lần thì có thể không biết trời cao đất dày, coi trời bằng vung. Nghề này của chúng ta tuy không cần buôn bán thứ gì, nhưng để làm được lâu dài không phải chuyện đơn giản. Trên hết là mắt phải sáng, tay phải nhanh!"