Nghe vậy, Vu Thần Pháp Giáo ở dưới nước nhanh chóng trở nên căng thẳng, rối rít quan sát bốn phía xung quanh, đề phòng đối phương ra tay.
Nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, Lý Hỏa Vương há to miệng càng lúc càng lớn. Hắn ở trong nước cười to, cười đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra ngoài.
"Hahahaha! Ta lừa các ngươi đó! Các ngươi thế mà lại tưởng thật! Hahahaha!"
Khi cảm nhận được sự phẫn nộ mãnh liệt đến từ những bóng đen trong nước kia, Lý Hỏa Vượng càng cười to hơn, hắn không hề sợ hãi chút nào.
“Sau này ngươi không có mạng mà cười nữa đâu!"
Chiếc ô nát cắm vào bụng Lý Hỏa Vượng nhanh chóng xoắn lại, trực tiếp vặn gãy các xúc tu của Lý Hỏa Vượng.
Ngay sau khi Nhục Sinh ấn vào cán ô, chiếc ô nát đột nhiên mở ra, nan ô nối liền với mặt ô trực tiếp kéo căng cơ thể của Lý Hỏa Vượng chia năm xẻ bảy, máu đỏ tươi và nước sông màu vàng sẫm bao bọc cơ thể của Lý Hỏa Vượng, chảy về phía hạ lưu.
Thấy Nhục Sinh cầm một cây quạt nát trước mặt, nụ cười trên mặt của Lý Hỏa Vượng khi cơ thể bị chia năm xẻ bảy càng rộng hơn một phần.
Đột nhiên, những xúc tu đen nhúc nhích chui ra từ từng mảnh vỡ, nhanh chóng thắt nút vào nhau rồi kéo mạnh lại, cơ thể bị chia năm xẻ bảy của Lý Hỏa Vượng lần nữa được ghép lại một chỗ.
"Ta nói ta lừa các ngươi thì nhất định không có mai phục sao? Chẳng lẽ bản thân các ngươi sẽ không đi xem thử sao?"
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, toàn bộ dòng sông cuộn trào mãnh liệt nhanh chóng rút xuống, khô cạn với tốc độ cực nhanh, khe hở trên bờ đê bị người ta chặn lại.
Khi hai chân của Lý Hỏa Vượng giẫm lên lòng sông lầy lội, thoát khỏi sự khống chế của dòng sông. Hắn nhìn kẻ thù trước mặt mình cùng với những đồng minh ở vòng ngoài đang bao vây những kẻ thù này. Chùa Chính Đức, miếu Trung Âm, La Giáo, Mặc gia, Áo Cảnh Giáo, Binh gia, trong đó có một số tông môn bè phái mà Lý Hỏa Vượng chưa từng thấy qua giờ phút này đều cử người qua đây, bao vây toàn bộ những cao thủ của Pháp Giáo lại.
Đây là một trận mai phục phục kích chống lại kẻ địch của Lý Hỏa Vượng, là một trận vây giết. Cục diện vừa nãy còn vô cùng nguy cấp với Lý Hỏa Vượng, thế mà tình thế bị đảo ngược trong nháy mắt.
Lý Hỏa Vượng lại quan sát kẻ địch trước mặt, vừa nãy bởi vì nước quá đục cho nên hắn chỉ thấy vài bóng đen trong nước. Bây giờ nước đã rút, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn rõ dáng vẻ của họ. Ngoại trừ Nhục Sinh cầm bốn chiếc ô đã gặp mặt hai lần trước đó, còn có một vài gương mặt mới. Trong đó, thứ dễ thấy nhất chính là một đám tóc màu đen ướt nhẹp tập trung lại một chỗ. Tuy nhiên sau khi quan sát kỹ hơn thì hắn phát hiện đó là do một đám khi nước co lại một đống. Bọn chúng áp sát vào nhau như thể đang bảo vệ thứ gì đó.
Không có sự giúp đỡ của nước sông, hiển nhiên thực lực của họ đã giảm đi rất nhiều.
Bên cạnh khỉ nước là bốn người đàn ông chân gà đeo mặt nạ nội tạng, với những sợi bông đỏ bẩn thỉu rủ xuống từ dưới cái màn. Lý Hỏa Vượng biết đối phương, trước đây hắn đã từng chiến đấu với người này. Mà người đàn ông chân gà bên cạnh là một sự tồn tại mà trước đây Lý Hỏa Vượng chưa từng thấy. Đó là một người đàn ông đeo mặt nạ đá. Mặt nạ kia có chạm rỗng mặt mũi, hình dáng của hai lỗ tai rất mượt, sống mũi cao thẳng, miệng rộng khẽ nhếch, hình dáng uy nghiêm thần thánh.
Chiếc mặt nạ này cùng với chiếc mặt nạ mà Lý Hỏa Vượng thấy trên bước tường của hoàng cung Đại Lương giống nhau đến mấy phần. Chẳng qua là mặt nạ kia được làm từ đồng thau còn cái này được làm bằng đá. Người cuối cùng là một lang trung lưng gù, đeo một cái hồ lô khổng lồ trên lưng. Nhưng một nửa khuôn mặt của hắn là lang trung, nửa còn lại là máu thịt đã bị biến đổi. Những thứ chưa từng thấy trên thân người xuất hiện trên nửa khuôn mặt hắn. Những thứ này giống như bùn nhão kéo lê trên mặt đất, hơn nữa còn hô hấp chung theo từng nhịp thở của hắn.
Không biết vì sao, Lý Hỏa Vượng vừa thấy hắn liền cảm thấy ngứa ngáy khắp người. Khi hắn dùng cằm xoa xoa cánh tay, chỗ hắn xoa bắt đầu nổi lên những vết đỏ như vết muỗi đốt.
Nơi này là chiến trường, hiển nhiên hai bên không có ý định lần lượt giới thiệu bản thân. Hơn nữa trong trường hợp này, phương trượng của chùa Chính Đức là người động thủ đầu tiên.
... Ma Lạc... Địa Li Ni... Ma Hê Li Đà.."
Vị Bồ tát bằng xương bằng thịt bị dòng sông cuốn trôi trước đó ngồi xếp bằng phía sau họ. Cùng với tiếng niệm chú của hắn, họ lấy Bồ Tát làm trung tâm, cho dù là nước bùn, đá hay là gốc cây bị ngã đổ trên mặt đấy đều dần dần hóa thành máu thịt. Hơn nữa loại biến ảo này không ngừng lan dần về phía mặt đất dưới người Pháp Giáo. Chính giữa sự bao bây của bầy khỉ nước vang lên tiếng rồng gầm mơ hồ. Cơn mưa đang dần tạnh lại trong không trung lại bắt đầu rơi nặng hạt, mưa to trút xuống, bầy khỉ đang rúc lại thành một đống lập tức nở rộ nhanh chóng như nụ hoa.
Là một người phụ nữ có hình xăm vảy cá khắp người hiện ra bóng người, Lý Hỏa Vượng đã từng thấy cách ăn mặt như vậy của nàng. Nàng cũng là dân sông nước giống như Dương Tiểu Hài.
1114 chữ