Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1193: Nước




“Tên này có lai lịch gì?"

Khi Lý Hỏa Vượng thấy bốn cây dù rách bay về phía mình cùng với tròng mắt trong lỗ dù, hắn không chút do dự duỗi tay vào lòng rút xương sườn của mình ra, dùng sức cắm vào lồng ngực.

Nhưng ngay sau đó, bốn người kia không bị ảnh hưởng gì lao đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, giơ dù lên đập về phía Lý Hỏa Vượng.

Không chỉ bản thân bọn họ, ngay cả bóng của họ cũng đồng loạt đâm vào bóng của Lý Hỏa Vượng, thân hình cao lớn của Bành Long Đằng đột nhiên xuất hiện, ngăn cản trước mặt Lý Hỏa Vượng.

Giây tiếp theo, bốn cây dù kia cắm thẳng vào người Bành Long Đằng, sau khi cây dù nát kia xoay tròn mở ra, cơ thể bốc cháy thoáng chốc bị cây dù xé toạc thành nhiều mảnh rơi xuống xung quanh.

Lý Hỏa Vượng đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn bốn người mảnh khảnh lại lần nữa tụ lại một chỗ trước mắt:

“Không có cảm giác đau? Các ngươi không phải người sống?"

Bốn người cầm dù tên Nhục Thu này, không hề trả lời Lý Hỏa Vượng, áo bào khoác lên thân hình mảnh khảnh vì cơ thể run rẩy mà chấn động, hơn nữa Lý Hỏa Vượng còn nghe thấy âm thanh nứt vỡ của bình tro cốt.

Cơ thể Nhục Thu thoạt nhìn trở nên kỳ dị, thân dưới vẫn mảnh khảnh như thế, nhưng thân trên bắt đầu sưng phồng.

Mắt thấy đối phương sắp ra chiêu hung ác với mình, sương trắng bên cạnh bỗng dưng trở nên cực kì mỏng manh.

Rất nhanh, “phật tổ” Lý Hỏa Vượng từng nhìn thấy ở chùa Chính Đức từ bên trong chui ra, giờ phút này nó dùng lỗ thủng toàn thân không ngừng nuốt sương trắng vào máu thịt của mình.

“Nam vô tất cát đóa~Doãn mông a li na~bà lư cát đế thất phật la lăng đà bà~"

Sau khi tiếng Phạn trùng điệp vang lên, quan âm máu thịt có hai gương mặt, cả người cắm đầy nhang, chui ra từ lỗ hổng kia.

Trong hai gương mặt của quan âm máu thịt, có một cái là của phương trượng Thiền Độ, gương mặt còn lại là phương trượng Tâm Huệ bị bệnh bạch tạng.

“Tát bà bồ sỉ- Na ma bà gia~"

Tiếng Phạn vẫn tiếp tục, cơ thể Nhục Thu bắt đầu sưng phồng, không ngừng mọc ra máu thịt hình thù quái dị không thuộc về hắn.

Lý Hỏa Vượng nhớ ra, hiếm khi lần này mình không phải chiến đấu một mình!

“Cứ như vậy, ổn định!"

Lý Hỏa Vượng đứng yên tại chỗ trợn mắt nhìn chằm chằm Nhục Thu ở phía xa, chỉ thấy thân hình đối phương càng lúc càng quái dị, bắt đầu chậm rãi chuyển thành bùn nhão trong ánh nhìn chăm chú của Lý Hỏa Vượng.

Mắt thấy cơ thể đối phương sắp trở thành một đống hỗn độn khó nói nên lời dưới thế tấn công gọng kìm của hai người,.

Bốn cây dù trên đỉnh đầu hắn cùng lúc vừa rơi xuống dưới vừa che chắn.

Chờ khi bốn cây dù rớt xuống đất, nơi này không còn bất cứ bóng dáng nào của Nhục Thu nữa.

Sương trắng mỏng manh xung quanh dần dần tan biến.

“Hắn chạy rồi?"

Lý Hỏa Vượng nhìn tất cả mọi thứ xung quanh với biểu cảm dữ tợn.

“Hắn sẽ không chạy, nếu Pháp Giáo không thể canh phòng được nơi mà binh gia phải tranh này, tiếp theo e rằng cũng chẳng giữ nổi Nam Bình nữa"

Thiền Độ vừa dứt lời, dưới đất đột nhiên truyền đến âm thanh rung chuyển.

“Sao vậy? Động đất à?"

Lý Hỏa Vượng lập tức tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm mặt đất, tránh để đối phương lập lại chiêu cũ.

Chính vào lúc này, đôi mắt của Lý Tuế mọc sau ót Lý Hỏa Vượng nháy mắt trợn đến mức cực lớn:

“Cha! Sau lưng! Nước! Rất nhiều nước!"

Lúc Lý Hỏa Vượng xoay người lại, nước bùn cuồn cuộn như rồng vàng lao đến bên này, trực tiếp che lấp cả người hắn.

Rất nhanh nước sông cuộn trào mãnh liệt ập đến, cuốn tất cả binh gia Pháp Giáo đang chém giết trong trận đại chiến này xuống dưới.

Nước sông cuộn trào mãnh liệt không ngừng lao xuống. Trên chiến trường, bất kể là chiến mã hay chiến xa, thậm chí bao gồm cả trận pháp của Binh Gia đều bị nước cuốn trôi xuống dưới. Trước sự uy nghiêm của thiên địa này, sát khí ngất trời vừa nãy nhanh chóng bị tách ra.

Tuy nhiên ở chính giữa nơi này, có một vật là ngoại lệ, đó chính là phương trượng Thiền Độ, Bồ tát hai mặt nghìn tay bằng xương bằng thịt thân cao mấy trượng.

Bồ tát khổng lồ bằng xương bằng thịt đứng ở trong dòng sông, miễn cưỡng lộ ra nửa thân trên, chỉ thấy một bàn tay máu thịt khổng lồ phía sau lưng giơ lên khỏi mặt nước, nâng Lý Hỏa Vượng lên trong lòng bàn tay.

Lúc này, Lý Hỏa Vượng không để ý xung quanh xảy ra chuyện gì. Hắn đang đưa tay sờ Hoàn Quang kính, kiểm tra xem rốt cuộc phía sau mình xảy ra chuyện gì.

Không lâu sau, hắn rút tay ra khỏi Hoàn Quang kính, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, nói:

"Mấy tên điên này thế mà lại đào bờ đê!"

Vốn dĩ Tứ Tề nhiều sông nhiều nước, Pháp Giáo vỡ đê khiến cho toàn bộ chiến trường bị ngập, gột rửa sạch sẽ lợi thế mà liên quân vừa chiếm được không còn sót lại chút gì.

Về việc có bao nhiêu người sẽ chết ở hạ lưu do nước sông đổ xuống không kiểm soát sau khi bờ đê bị vỡ, rõ ràng là Pháp Giáo không thể nào cân nhắc đến chuyện này.

Mà đúng lúc này, Quan Âm khổng lồ bằng xương bằng thịt đột nhiên lảo đảo, giống như sắp ngã xuống. Sắc mặt hai vị phương trượng đồng thời trầm xuống:

"Cẩn thận, dưới nước có kẻ địch tấn công!"

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng đứng trên cái tay khổng lồ vội vàng đi đến bên mép tay nhìn xuống nước. Nhưng lúc này, hắn chẳng nhìn thấy gì ngoài dòng nước đục ngầu màu vàng cả.

1171 chữ