Lý Hỏa Vượng còn chưa uống thuốc, một tay hắn cầm thuốc một tay cầm cốc nước, ngơ ngác nhìn Dương Na trước mặt:
“Na Na, ngươi là Ti Mệnh gì?"
Lý Hỏa Vượng rất chắc chắn trong thời gian ngắn như vậy mà bản thân mới trở thành Ti Mệnh, vậy hẳn là không có Ti Mệnh nào có quan hệ tốt với mình mới đúng.
Điều này rất kỳ lạ, hay là nói hình chiếu của hai bên không phối hợp trăm phần trăm.
Khi thấy Lý Hỏa Vượng lại nói những lời như vậy với mình, Dương Na vẫn luôn cứng rắn chống đỡ cuối cùng hoàn toàn không chịu được nữa, nằm trên bàn hu hu khóc lớn.
Nghe thấy tiếng khóc làm cho người ta đau lòng, trái tim của Lý Hỏa Vượng đột nhiên run lên, hắn nhanh chóng hồi phục lại tinh thần từ trạng thái trước đây.
Mặc kệ Dương Na là Ti Mệnh gì, trước hết nàng là Dương Na của mình.
Bởi vì bản thân đã biết được chân tướng cho nên quá mức kích động, hoàn toàn không cân nhắc đến cảm xúc của nàng. Trong mắt nàng, chắc chắn nàng cho rằng bệnh tâm thần của mình lại tái phát rồi. Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang an ủi Dương Na, Ngũ Kỳ nghe thấy tiếng khóc cúp điện thoại rồi đi qua đó:
"Sao lại thế này? Đang êm đẹp sao lại khóc lên rồi? Hai người các ngươi lại nháo đòi chia tay à?"
"Lý Hỏa Vượng đang phát điên, chọc cho bạn gái của hắn tức giận. Vừa nãy ngươi gọi điện thoại cho ai vậy?"
Trần Hồng Dũ đang cướp khoai tây của Tiền Phúc hỏi nàng:
"Bạn thân của ta"
Ngũ Kỳ đi đến bên cạnh Dương Na, ôm chầm bả vai của đối phương nhẹ giọng khai thông.
"Ngươi vẫn có bạn thân sao? Ta còn tưởng ngươi lái một chiếc xe nát đi trốn tránh khắp nơi không có thời gian kết bạn nữa đó.
"Lời nói này của ngươi thật là. Tần Cối còn có ba người bạn tốt nữa đó. Sao ta lại không thể có bạn chứ? Qua đây giúp ta tí nào, không thấy người ta đang khóc sao hả?"
Trần Hồng Dũ giật lấy lon Coca từ trong tay Tiền Phúc:
"Cũng không phải ta chọc nàng khóc, giúp cái gì mà giúp. Ngươi cũng đừng quản chút chuyện nhỏ nhặt này.
Nếu hai người họ không tự giải quyết được, sau này còn có một đống chuyện kết hôn sinh con thì làm sao. Lúc này mới kia đến kia, sớm muộn gì họ cũng sẽ ghi điểm"
"Na Na! Ngươi nhìn này, ta uống thuốc rồi, ta uống rồi.
Lý Hỏa Vượng đặt vỉ thuốc và viên nang ra trước mặt Dương Na, trực tiếp bỏ vào miệng nhai rồi nuốt xuống. Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng uống thuốc, tâm tình của Dương Na cuối cùng cũng không quá suy sụp nữa. Lý Hỏa Vượng vừa rồi điên điên khùng khùng như vậy hiển nhiên là do bệnh cũ tái phát, cũng là bởi vì do hắn không uống thuốc.
Dẫu sao bản thân cũng phải luôn luôn để mắt hắn uống thuốc mới đúng. Dương Na không muốn Lý Hỏa Vượng lại bị nhốt trong bệnh viện tâm thần lần nữa nhưng nàng càng không muốn trơ mắt nhìn Lý Hỏa Vượng phát điên lần nữa.
Nhìn thấy ánh mắt của Lý Hỏa Vượng nhìn mình, Ngũ Kỳ hiểu ý rời khỏi chỗ ngồi, nhường chỗ cho Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên chỗ của Ngô Kỳ lúc nãy, nhẹ nhàng ôm đối phương vào lòng, hết lần này đến lần khác vuốt ve lưng nàng, nhẹ nhàng an ủi.
Cảm nhận được sự mềm mại trong vòng tay mình, Lý Hỏa Vượng trong lòng khẽ thở dài. Nghĩ đến từng chuyện trong quá khứ, cảm xúc hiện tại của hắn đối với mọi thứ bên này thực sự rất phức tạp, rất phức tạp. Nếu nói tất cả mọi người đều là hình chiếu, vậy thì bên này là hình chiếu của bên kia hay bên kia là hình chiếu của bên này đây.
Điều duy nhất mà Lý Hỏa Vượng có thể chắc chắn chính là bây giờ hắn không muốn từ bỏ, hắn nhất định phải bảo vệ đối phương thật tốt, lo lắng đến suy nghĩ của đối phương.
Tình huống vừa rồi, bản thân vẫn không nên nói ra trước mặt Dương Na. Bản thân hắn đã từng không phân biệt được rõ ràng cho nên không thể chú ý đến đôi bên.
Nhưng nếu bây giờ hắn đã phân biệt được rõ ràng, vậy hẳn là mình sẽ chú ý được hai bên.
Sau khi được Lý Hỏa Vượng trấn an, Dương Na nghẹn ngào thoát ra khỏi vòng tay hắn. Nàng xách túi đi vào nhà vệ sinh của xe dã ngoại để dặm lại phấn do vừa nãy khóc trôi.
Mà vào lúc này, bên ngoài xe dã ngoại vang lên tiếng xe thể thao của Thanh Vượng Lai. Hắn có vẻ rất vui, khóe miệng nhếch lên. Hắn đặt đồ ăn trong tay lên bàn, nói với những người khác:
“Báo cho mọi người một tin vui, sau mấy ngày thuyết phục, cuối cùng đối phương cũng chịu đàm phán với chúng ta rồi"
Nghe vậy, tâm trạng của Lý Hỏa Vượng cũng cảm thấy tốt hơn một chút. Chỉ cần Vu Nhi Thần không muốn mạng của họ, vậy những Ti Mệnh đang êm đẹp như bọn hắn cũng không có khả năng liều sống liều chết với họ, dù sao cái chết cũng không tốt cho bất kỳ ai cả.
Hơn nữa nếu phía trên đánh một trận lớn, nhân gian nhất định sẽ chết rất nhiều người.
"Quá tốt rồi! Người ngoài hành tinh chòm sao Sư Tử cuối cùng đã bị kinh sợ rồi! Dù có chút đáng tiếc khi không cướp được đĩa bay của họ"
"Vượng Lai, ngươi phải cẩn thận, những tập đoàn trộm dị năng rất giảo quyệt, nói là đàm phán nhưng thật ra có khả năng chính là cạm bẫy"
"Đừng lấy cái này, cái này nặng quá, hơn nữa cũng không có linh hoạt.
Lý Hỏa Vượng cầm cây giáo cốt thép trong tay Tiền Phúc, sau đó hắn nhìn về phía Ngũ Kỳ bên cạnh.
"Ngũ tỷ, không phải trước đó chúng ta đã tước đoạt được rất nhiều vũ khí của những tên kia sao? Lấy ra hết đi"
1124 chữ