Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1179: Bắt Đầu




Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt mình, Thiền Độ vốn luôn điềm tĩnh bỗng mở hai to mắt, thế mà lại là hắn? !

Lý Hỏa Vượng không mấy hứng thú lắm thở dài một hơi, quay người rời khỏi Phật điện mới mở.

Nhưng hòa thượng vẫn đứng tại chỗ không động đậy, hai mắt hắn phát sáng nhìn chằm chằm tượng Phật trước mặt:

“Thì ra đây chính là Phật à"

Sau khi biết bức tượng thần đã được dựng lên, phàm là hòa thượng đến từ Đại Tề ở trong chùa Chính Đức đều rối rít thả công việc trong tay mình xuống, cầm theo hương cung kính bái lạy. Không lâu sau, một số người Đại Tề lẻ tẻ sống trong thành không biết hay tin từ đâu mà cũng nhộn nhịp mang hương, nến, công vật, kéo theo con cháu đến quỳ lạy, đến khi trời tối cũng không ngừng nghỉ. Lý Hỏa Vượng trốn trong bóng tối, bí mật quan sát mọi thứ ở phía xa. Nhìn pho tượng được bao phủ trong hương hỏa, thính giác nhạy cảm của Lý Hỏa Vượng giúp hắn nghe được giọng nói của những người hành hương. Lắng nghe họ thành kính tế bái, thành kính cầu nguyện giống như thật sự cho rằng tảng đã kia sẽ đáp lại họ vậy. Khi nhìn thấy những người này, lúc này Lý Hỏa Vượng mới nhận ra rằng Gia Cát Uyên thực sự đã cứu rất nhiều người.

Hòa thượng ở một bên hưng phấn nói:

"Đạo sĩ, ngươi tu ta thành thực thể đi. Ta muốn đi làm việc thiện, ta cũng muốn thành Phật!"

Lý Hỏa Vượng không thèm để ý tới hắn, quay người định rời đi, nhưng vào lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy phương trượng chùa Chính Đức vẻ mặt nghiêm túc dẫn theo chúng đệ tử đi tới.

Hình như họ đang tổ chức một số nghi lễ Phật giáo, nhưng Lý Hỏa Vượng xem không hiểu họ đang thực hiện những mánh khóe gì.

Chỉ thấy hai tay phương trượng cầm một dải lụa vàng, vô cùng cẩn thận quấn quanh người tượng đá, sau đó lại lấy ra một cây bút đỏ chu sa, điểm nhẹ vào giữa hai lông mày của tượng đá Gia Cát Uyên.

Khi nhìn thấy trên mi tâm của Gia Cát Uyên có một chấm đỏ nhỏ, Lý Hỏa Vượng thực sự không thể nhịn được nữa, hắn run vai ôm bụng phá lên cười:

"Hahahaha! ! !"

Tiếng cười của hắn rất lớn cũng vang rất xa nhưng hắn cũng không che giấu nó. Không lâu sau đã thu hút sự chú ý của các hòa thượng chùa Chính Đức và khách hành hương.

"Phụt hahaha! ! Không sao, các ngươi cứ tiếp tục đi, ha ha ha! !"

Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa cười, xoay người rời khỏi đại điện mới xây.

"Lý thí chủ, ngươi không phải là đệ tử của Phật tổ. Bây giờ bần tăng sẽ giải thích quá trình cho ngươi, đợi lát nữa ngươi cùng bần tăng và các chúng đệ tử sẽ tổ chức Pháp hội Già Lam ở Thiên Phật điện, còn Tâm Tuệ sư huynh sẽ mang theo các đệ tử La Hán khác tổ chức đại hội Vô Già ở bốn điện khác.

Phương trượng Thiền Độ mặc áo cà sa dẫn theo Lý Hỏa Vượng đi về phía trước. Điểm khác biệt so với ngày hôm qua là trên tay hắn đang cầm một cái bát màu tím sẫm, trông không giống thứ đồ tầm thường.

“Đại hội Vô Già?"

Lý Hỏa Vượng nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra một tia chán ghét:

"Quả nhiên không phải người một nhà sẽ không chung một nhà, thế mà còn muốn tổ chức đại hội Vô Già, thu hút sự chú ý của Phật tổ"

“Lý thí chủ, ý nghĩa của đại hội Vô Già là hội ăn chay không che chở, không chướng ngại, không phân biệt giàu nghèo, tăng ni hay người thường, thông minh hay ngu dốt, thiện ác đều được đối xử bình đẳng như nhau.

“Thì ra là thế sao? Vậy do ta nghĩ nhiều rồi, ngươi không cần giải thích nhiều, chỉ cần giúp ta gặp Phật tổ là được rồi"

Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy chính mình nghĩ xấu cho những hòa thượng này rồi. Hắn còn cho rằng là cái loại đại hội Vô Già kia nữa.

Nhưng khi đi ra ngoài điện, hắn thấy rất đông các hòa thượng đang dựa vào góc tường chắp hai tay lại. Chỉ có hòa thượng đeo phật châu ở cổ là đang ngồi ở đó gõ mõ, lúc này Lý Hỏa Vượng mới phản ứng lại, lời mà vừa nãy lão hòa thượng nói hình như không phủ định ý của mình.

Khi tiến lại gần, tiếng tụng kinh trùng điệp của những hòa thượng kia lọt vào trong tai Lý Hỏa Vượng:

"Hành thâm bàn nhược ba la mật, đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, bồ tề tát chùy, y bàn nhược ba la mật đa cố, yết đế yết đế, ba la yết đế. Ba la tăng yết đế bồ đề tát bà kha Dưới sự hướng dẫn của Thiền Độ và chúng hòa thượng, Lý Hỏa Vượng đặc biệt thay quần áo sạch sẽ đi vào trong Thiên Phật điện được vây quanh bởi các hòa thượng.

Cả đại điện tràn ngập trong hương khói, đến nỗi Lý Hỏa Vượng chỉ có thể thấy thân tượng Phật trên chính điện chứ không thấy đầu.

Ngoại trừ tượng Phật ở trung tâm, có rất nhiều tượng Phật khác nhau ngồi hoặc nằm trên bệ xung quanh.

Lý Hỏa Vượng cũng không rõ rốt cuộc cái gọi là Thiên Phật điện có phải thật sự có một ngàn tượng Phật hay không, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng tượng Phật ở nơi này cao quý hơn những nơi khác, chỉ vì toàn bộ tượng Phật trong điện này đều được dát một lớp vàng.

Lý Hỏa Vượng ngồi trên nệm bồ đoàn, khoanh hai chân và từ từ nhắm mắt lại.

Ngay khi hắn hít một hơi thật sâu, đột nhiên mở mắt ra và nhìn những vị Phật đã hoàn toàn thay đổi hình dáng xung quanh mình. Những nhạc cụ Phật giáo vô cùng trang nghiêm như trống, chuông, khánh, lục lạc, cái xập xõa bên ngoài điện đồng thời vang lên tiếng nhạc Phật.

1062 chữ