Chỉ lúc sau, một tấm da người to bằng lòng bàn tay từ vết thương ở bụng hắn chui ra, gặp gió là to lên, rất nhanh đã to bằng Lý Hỏa Vượng.
Nhưng bây giờ trông hắn giống như lá cây, nhẹ lâng lâng trông như thổi một cái là ngã.
Sau khi Lý Hỏa Vượng ăn cái bóng của thi thể không đầu bò dưới đất, cơ thể nhanh chóng phồng to lên.
Đợi tất cả đều như cũ, cuối cùng Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi.
Sau đó Lý Hỏa Vượng bật cười, hắn nhìn Mụ Đà hoàn toàn bất động ở phía xa, bật cười to.
Bất kể pháp giáo định dùng thứ này bày ra âm ưu quỷ kế gì, thì cũng vô dụng, nó đã chết, lần này họ đã thắng. Mụ Đà ngã ở đó, mau chóng biến mất, ở chỗ cũ, ngoại trừ một bức tranh của Bành Long Đằng ra thì không có thứ gì.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy rất mệt, cho dù thay một cơ thể khác thì vẫn rất mệt, không phải mệt về thể xác, mà mệt về tinh thần.
Hắn muốn ngủ một giấc thật ngon, một giấc mãi mãi không cần tỉnh dậy.
“Cha, cha không sao chứ?"
Lý Tuế cẩn thận dìu đỡ hắn.
“Không, ta không sao"
Đôi mắt Lý Hỏa Vượng đờ đẫn, trả lời theo bản năng.
“Cha, cha xem, bên đó có người đến, quân chi viện của chúng ta đến rồi!"
“Quân chi viện? Bây giờ còn quân chi viện nữa? Đến ăn shit thì nó cũng nguội hết rồi, còn đến làm gì nữa!"
Lý Hỏa Vượng không biết lấy đâu ra sức lực cố gắng đi về hướng có tiếng móng ngựa, Đầu óc Lý Hỏa Vượng mê man nặng trịch, nhìn thứ gì cũng thấy biến dạng, rõ ràng hắn nhận ra ngựa, nhưng nhìn đầu ngựa đó hồi lâu mới phản ứng lại.
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, lấy ra Tử Tuệ Kiếm, trực tiếp đâm lên đùi mình, lập tức cảm thấy đỡ hơn nhiều.
“Huyền Tẫn đâu! Bảo Huyền Tẫn ra gặp ta!"
Lý Hỏa Vượng tức giận hét với quân chi viện trước mặt.
“Huyền Tẫn! Ngươi ra đây cho ta!"
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn mất đi niềm tin với một tên luôn lợi dụng mình như này.
“Lý sư huynh!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn, phát hiện đó là Cao Chí Kiên, trông hắn có vẻ rất nghiêm trọng, trong tay còn có khay gỗ đựng thứ gì đó.
“Sao ngươi lại đến đây? Huyền Tẫn đâu? Mẹ kiếp, bảo hắn cút ra đây cho ta!"
Cao Chí Kiên đưa thứ trong tay đến trước mặt Lý Hỏa Vượng với vẻ đau khổ.
“Lý sư huynh, Huyền Tẫn đại sư qua đời rồi.
Nhìn đạo bào màu đỏ trên khay gỗ hình vuông trong tay Cao Chí Kiên, Lý Hỏa Vượng ngẩn người một lúc lâu mới phản ứng lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Lý sư huynh, Huyền Tẫn đi thật rồi, bên chỗ ngươi xảy ra chuyện, bên chỗ hắn cũng xảy ra chuyện...” Hắn hít sâu một hơi, lê cái chân bị thương đi đi lại lại, lửa giận trong lòng càng lúc càng bốc lên.
“Các ngươi... các ngươi, mẹ kiếp!"
Lý Hỏa Vượng đột nhiên quay người, đến bên cạnh Cao Chí Kiên, đập một cái, hất mạnh di vật của Huyền Tẫn xuống dưới đất.
“Mẹ kiếp, sao từng người các ngươi đều như vậy hả!"
“Chẳng phải ngươi rất lợi hại sao? Chẳng phải ngươi túc trí đa mưu lắm sao? Chẳng phải ngươi coi ta là quân cờ sao? Chẳng phải ngay cả Ti Mệnh đã chết như Thần Sơn Quỷ mà ngươi cũng có thể triệu hồi ra ư? Kết quả thì sao? Chỉ có thế này thôi hả? Chỉ có thế này thôi hả? Ngươi lại cứ chết như vậy ư? Ngươi đang chơi ta đúng không?"
Lý Hỏa Vượng gầm thét điên cuồng tức giận mắng chửi xung quanh, cũng mặc kệ lúc này Huyền Tẫn có nghe thấy hay không, hắn chỉ muốn phát tiết ra cảm xúc trong lòng, nếu không, cảm xúc này có thể ép hắn phát điên.
“Ngươi khoe khoang cái gì chứ! Ngươi có tư cách gì mà xen vào cuộc giao đấu của Ti Mệnh? Nói thần thần bí bí như vậy, ta tưởng ngươi có bản lĩnh gì lớn lắm cơ! Kết quả chỉ có vậy thôi hả? Thật mất mặt! Huyền Tẫn! Mất mặt quá! Ngươi mất hết mặt mũi rồi đấy!
Vẻ giận dữ trên khuôn mặt Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên thay đổi, hắn phá lên cười ha ha.
“Hahaha, ngươi lại lừa ta, đúng không? Ngươi đang giả chết, đúng không? Ngươi bớt giở trò cho ta đi! Ta không tin! Ngươi ra đây cho ta! Ngươi không lừa được ta đâu!"
“Huyền Tẫn! Huyền Tẫn, ngươi ra đây cho ta! Cái trò này, Tọa Vong Đạo sớm đã dùng không biết bao nhiêu lần rồi!"
“Lý sư huynh!"
Cao Chí Kiên đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng với vẻ đau đớn, hai tay tóm chặt Lý Hỏa Vượng đang lẩm bẩm một mình.
“Lý sư huynh, ngươi đừng như thế này mà, ngươi bình tĩnh lại đi, ta biết ngươi vô cùng đau khổ, nhưng..."
"Ha, ta đau khổ, hắn là gì của ta mà ta phải đau khổ chứ? Hắn lại lừa ta! Đây không phải lần đầu tiên hắn lừa ta! Lần này ta định tính sổ với hắn, kết quả hắn nói chết là chết?
Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ tức giận đến bật cười.
“Có thích hợp không? Chí Kiên? Ta hỏi ngươi, có thích hợp không!"
“Tại sao! Tại sao họ đạp hai chân quăng tất cả cho ta! Ta chỉ muốn hỏi một câu tại sao!"
Câu này là để hỏi cả Huyền Tẫn, nhưng lại không chỉ hỏi mỗi Huyền Tẫn.
Đối diện với câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Cao Chí Kiên không biết trả lời thế nào, hắn đứng tại chỗ nhìn hành động quái dị của Lý Hỏa Vượng.
Qua khoảng nửa nén hương, sau khi thấy Lý Hỏa Vượng dần tiếp nhận tin dữ này, Cao Chí Kiên nói với vẻ đau thương:
“Lý sư huynh, ta biết ngươi có thành kiến với hắn, nhưng thực ra Huyền Tẫn đại sư chưa từng nghỉ ngơi một khắc, những lúc ngươi không nhìn thấy, hắn đã làm việc liều mạng cật lực.
1121 chữ