Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1101: Hiệu Ứng Quan Sát




Sau khi tiếng tắt máy vang lên, Lý Hỏa Vượng nhìn gương mặt nghiêng lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn neon của Thanh Vượng Lai lên tiếng hỏi:

“Bây giờ có thể nói, mấy người chúng ta sắp gặp là ai không?”

“Nếu bọn họ ở cùng phía với chúng ta, vậy bọn họ cũng giống như ngươi, công nhận giả thuyết cả thế giới này là hình chiếu gì đó à?”

“Không, không giống.”

Thanh Vượng Lai lắc đầu:

“Ta đã nói ngay từ đầu, thế giới của chúng ta là sự chiếu rọi của một loại tồn tại nào đó, điểm này không chỉ riêng mình ta biết, còn có những người khác biết nữa, bao gồm ngươi.”

Lý Hỏa Vượng nghe thấy câu này, bắt đầu nghiêm túc, với hắn mà nói đây là chuyện tốt, người trợ giúp càng nhiều, hi vọng đối phó với những kẻ kia càng lớn.

“Ta cố ý tìm kiếm, nhưng loại người này rất ít, hơn nữa phần lớn đều không có tinh thần tốt, đồng thời vì mê tín hoặc học lực quá thấp, họ không hề biết tình huống chân thực của thế giới này, đa số bọn họ đều rất cố chấp, đối mặt với tình hình không thể giải thích, bọn họ đều tự bịa đặt ra thế giới quan của mình.”

“Ta đã từng tìm họ, thu nạp thống nhất họ lại, còn tìm đến họ làm đủ các loại kiểm tra và thí nghiệm.”

“Thí nghiệm?”

“Ừm, chờ sau khi thu thập được một lượng bằng chứng thuyết phục nhất định, ta sẽ xem thử có nên phát biểu ra ngoài, chứng minh giả thuyết hình chiếu toàn hệ vũ trụ hay không.”

“Đã tìm được bằng chứng thuyết phục? Tất nhiên phải công bố ra ngoài rồi! Đây là phát hiện vĩ đại biết mấy, ngươi chắc chắn sẽ lưu danh sử xanh, có thể cho ta xem thử không?”

Vừa nói đến chuyện này, Dương Na tỏ ra rất ngạc nhiên.

Thanh Vượng Lai liếc nhìn Dương Na qua kính chiếu hậu:

“Không đơn giản như vậy đâu, có biết hiệu ứng của người quan sát không? Ta phát hiện hiện tượng này trong thí nghiệm thứ ba mươi mốt, và cả thứ năm mươi hai nữa.”

“Trước khi không làm rõ hoàn toàn, nó giống như chiếc hộp pandora vậy, nếu thật sự lan truyền chuyện này ra ngoài, bảy tỷ người trên toàn thế giới nảy sinh hiệu ứng người quan sát sẽ có hậu quả như thế nào? Ai cũng không biết được.”

“Khụ.”

Lý Hỏa Vượng khẽ ho một tiếng cắt ngang lời nói của hai người:

“Thanh Vượng Lai, ngươi lạc đề rồi, ta hỏi những người chúng ta gặp tối nay là ai?”

Thanh Vượng Lai suy nghĩ một lúc rồi đáp:

“Họ là bạn, cùng một phía với chúng ta, nếu ngươi có thể cảm giác được đám người kia, vậy thì ngươi cũng là người ở phía chúng ta, nếu bọn chúng uy hϊếp ngươi và Tiền Phúc, vậy ta sẽ bảo họ giúp đỡ, nghĩ cách cùng giải quyết phiền phức này.”

“Bạn mà ngươi nói tổng cộng có bao nhiêu người?”

“Tạm thời ta tìm được mười ba người, sau đó năm người từ chối hoặc là không thể giao tiếp được, cho nên tổng cộng có tám người, trong đó bao gồm ngươi.”

“Liên quan đến kẻ bắt cóc ngươi, phía ngươi biết được bao nhiêu?”

“Biết được không nhiều hơn ngươi bao nhiêu, lúc trở về ta cố ý dò hỏi họ, một số người trong đó cũng cảm giác được điều gì đó không đúng, nhưng tạm thời không ảnh hưởng quá nhiều đến họ, còn chỗ nào ta nói chưa rõ nữa không?”

“Không có.”

Lý Hỏa Vượng ngậm miệng, trong lòng âm thầm tính toán, hắn, Tiền Phúc, Trần Hồng Du, Thanh Vượng Lai, tổng cộng bốn người, cũng tức là hôm nay còn bốn người nữa sẽ tới.

Hắn cũng không rõ bốn người chưa gặp mặt này, có thể giúp đỡ được bao nhiêu, dù sao trong tình huống chưa làm rõ những kẻ muốn bắt cóc mình, cụ thể như thế nào vẫn rất khó nói, tình hình hiện nay chỉ có thể đi từng bước tính từng bước thôi.

Trong xe yên tĩnh lại, ba người đều không nói gì, mỗi người đều có tâm tư của riêng mình.

Đèn đường xung quanh dần dần mờ tối, Thanh Vượng Lai lái xe vào Quất Tử Châu, nơi này thoạt nhìn vắng lạnh, các loại cơ sở thiết bị nhìn qua chỉ mới hoàn thành một nửa.

Đèn giao thông đầu đường cũng không mở điện, trên đường cái cũng chỉ có một chiếc xe của Thanh Vượng Lai.

Những dãy biệt thự liên kết vẫn chưa xây xong phía xa, trông như từng khối bia mộ.

So sánh với vùng đất phồn hoa ban nãy, nơi này như bãi tha ma bị người ta vứt bỏ, cỏ dại mọc khắp nơi.

Dương Na lo lắng khoanh hai tay ôm lấy cánh tay mình, xoa cánh tay đã nổi da gà.

Lý Hỏa Vượng kéo nàng vào lòng, nói với Thanh Vượng Lai:

“Tăng nhiệt độ điều hòa lên, hơi lạnh.”

“Được.”

Chính vào lúc Thanh Vượng Lai vừa đáp xong, Lý Hỏa Vượng theo bản năng đột nhiên cảm giác được gì đó, bỗng dưng nhìn về phía ngã tư tối om chếch bên trái:

“Có kẻ địch tấn công!!”

Lý Hỏa Vượng vừa nói xong câu này, một chiếc xe tải không có biển số xe không mở đèn lao ra từ ngã tư bên đó.

Khoảnh khắc Lý Hỏa Vượng vô thức che Dương Na bên dưới, sau tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe hơi bắt đầu quay cuồng kịch liệt.

Dưới sự va chạm mạnh mẽ, Lý Hỏa Vượng cảm giác chỗ nào của mình cũng đau nhức, nhưng hắn không dám sơ suất, nguy cơ mãnh liệt, khiến sự chú ý của hắn tăng đến đỉnh điểm.

Khi cảm giác xung quanh hơi ổn định lại, Lý Hỏa Vượng dùng sức kéo cửa phát hiện không thể kéo được, cơ thể hắn bị xe hơi đè ép, hắn cắn chặt răng, lập tức nhấc đầu đập mạnh lên cửa kính:

“Rầm.”

“Rầm..rầm..rầm!!”

Liên tục mấy cái, máu nhỏ xuống từ khe hở thủy tinh.

Thông qua cửa kính màu máu đỏ, Lý Hỏa Vượng trông thấy có hai người bước xuống từ xe tải đang đậu ven đường, trong tay bọn họ còn cầm theo cây hàng dài!