Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1096: Xé Nháp




Một số âm thanh kỳ lạ vang lên từ miệng bọn họ, hình như là kinh văn nào đó, nhưng xen lẫn trong đó là một số âm thanh vô cùng khó phát ra từ miệng con người.

“Ải na li la a la ma, thiên môn mở từ đây, ải ma li la tu la sa la, cổng mộ mãi mãi không đóng, ải đà tô li mà khi sa ma, lưu truyền siêu sinh tử…”

Dần dần những âm thanh này kết hợp với nhau, tiếng hạc kêu bắt đầu xuất hiện trong âm thanh này.

Lý Hỏa Vượng không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng rất rõ ràng nếu mình không ngăn cản, e rằng sẽ gặp rắc rối lớn hơn!

Hắn rút Tích Cốt Kiếm ra, từng đường khe nứt bay ra chém vào trong trận pháp máu thịt, chém những tín đồ pháp giao đang định né tránh thành hai mảnh.

Nhưng cho dù là vậy, pháp giáo vẫn không bị ảnh hưởng, cho dù chết người, nhưng hình xăm lại tách khỏi da của bọn họ một cách kỳ lạ, vẫn lơ lửng trên không trung, liên kết với người khác.

Tiếng hạc kêu mơ hồ vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng cảm thấy trên đỉnh đầu có ánh nhìn đang nhìn mình chằm chằm.

Cảm giác quen thuộc đó khiến Lý Hỏa Vượng không ngừng rơi xuống.

“Không đến mức đó chứ? Vì để đối phó ta, bọn họ lại mời Vu Nhi Thần hạ phàm?”

Lúc trước ở đô thành Đại Lương, Lý Hỏa Vượng nhớ ban đầu Đấu Mỗ âm dương có thực lực thế nào, chỉ là hóa thân mà Gia Cát Uyên cũng không trụ được trước mặt nó.

Nếu Vu Nhi Thần thực sự hạ phàm, cho dù mình là tâm bàn của Quý Tai, e rằng cũng sẽ chết chắc!

Lý Hỏa Vượng biết điều này, Bành Long Đằng biết, thậm chí Tuế Tuế cũng biết, bọn họ nhanh chóng giết hơn một nửa người trong trận pháp, tiếng hạc kêu lại càng lúc càng rõ ràng.

Lý Hỏa Vượng giơ kiếm, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hình xăm cổ quái lơ lững giữa không trung, những hình xắm đó dễ dàng bị chém đứt, nhưng khi thân kiếm rời khỏi, bọn họ lại liên kết lại với nhau.

“Lý Hỏa Vượng, ngươi đã rượu mời không uống thích uống rượu phạt, vậy hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”

Thái Sơn Thạch hét lên với Lý Hỏa Vượng với vẻ mặt u ám.

“Ngươi nên cảm thấy vinh dự! Không phải người nào cũng được nhìn thấy khuôn mặt thật của Thạch Độc gia gia đây!”

“Muốn cho chúng ta chết ư? Mơ giấc mộng xuân thu của ngươi đi!”

Lý Hỏa Vượng nổi giận ném trường kiếm trong tay, hai chân dẫm lên lòng bàn tay của Bành Long Đằng, trực tiếp nhảy lên giữa không trung.

Giữa không trung, Lý Hỏa Vượng đứng lộn ngược, dùng nhãn cầu màu trắng bị lửa thiêu cháy chơi với trận pháp người sống phía dưới.

Đứng càng cao nhìn càng xa, lúc này Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn nhìn hết cả trận pháp, trận pháp méo mó dường như hình thành một chữ Điền khổng lồ.

Tiếng hạ kêu bên tai càng lúc càng rõ ràng, Lý Hỏa Vượng thò một tay qua cầm nửa bên trên chữ Điền đó, một tay lại đưa ra, nắm chặt nửa bên dưới chữ Điền.

---

Trên cái trán đen xì của Lý Hỏa Vượng nổi lên các đường gân xanh, máu bị đốt đến sôi sùng sục bốc khí nóng, lẫn với nước mưa rơi xuống.

“Đến đây! Trước đây chẳng phải ngay cả một vùng rộng lớn cũng có thể tu chân ra sao? Lý Hỏa Vượng, cho ta xem thực lực tu chân đi! Mở cho ra!”

Cùng với Lý Hỏa Vượng dồn lực vào hai tay, trận pháp trên mặt đất và cả mặt đất bị hắn xé rách thành hai mảnh.

Lý Hỏa Vượng với huyết quản toàn thân nổi lên bất lực ngã xuống từ không trung, nhìn một số thứ trong mây đen dần xa dần, Lý Hỏa Vượng nhếch miệng cười thành tiếng.

“Ha ha ha! Thứ này thật hữu dụng! Tam Hủy! Ngươi nhìn thấy chưa? Xem ngươi cho cái gì! Lại xem của ngươi đi! Có mất mặt không hả!”

Lúc sắp rơi xuống đất, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lật người, dẫm vững vàng trên mặt đất mềm nhũn như vải bông.

Lúc này tất cả mọi người xung quanh đều dừng lại, họ vô cùng chấn hãi nhìn người đàn ông trước mắt.

Họ nhìn thấy gì? Họ nhìn thấy người đàn ông đó lại xé nát cả trận pháp!

Lúc này bất luận trước đây họ thành kính thế nào với Vu Nhi Thần, trong lòng cũng dao động, họ thực sự có thể đấu lại loại người này không?

Thậm chí lúc này ngay cả vẻ mặt của Thái Sơn Thạch cũng không tốt lắm, hắn cũng không dự liệu trước được tình huống này, hắn biết tên này là tâm bàn của Quý Tai, nhưng trước đó rõ ràng hắn không mạnh như vậy.

Chỉ trong thời gian ngắn mà hắn đã mạnh lên nhiều như vậy, Thái Sơn Thạch hiểu, nếu thực sự phải giết hắn, e rằng cần đích thân Quốc Sư ra tay.

Mà còn phải thật nhanh, nếu cứ để hắn tiếp tục, chăc chắn sẽ làm lay động cái gốc của mọi người, phá hỏng kế hoạch của họ.

Tuy vừa nãy xé rách đại trận khiến Lý Hỏa Vượng tiêu hao rất lớn, lúc này trong đầu hắn vang lên ù ù, nhưng Lý Hỏa Vượng không hề hư yếu khi đối diện với các tín đồ pháp giáo bao vây mình.

Nhìn một vu thần pháp giáo phía xa, Lý Hỏa Vượng giơ tay phải có lửa lên so sánh đường nét, trực tiếp dùng tay bóp.

“Bốp” một tiếng, vu thần lập tức bị bóp nát.

“Những lời linh tinh họ nói trước đó, ta vốn không hiểu, nhưng ấy à, bây giờ ta cảm thấy các ngươi nói rất có lý, có lúc cơ thể của con người thực sự có thể giống như bọt bong bóng, ví dụ như lúc ở trong tay ta.”

Vừa nói, Lý Hỏa Vượng vừa đưa một tay ra bóp, một tín đồ pháp giáo phía xa lại bị hắn bóp nát, sau đó hắn vươn tay về phía Thái Sơn Thạch.