Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1093: Bẫy




Với các tín đồ pháp giáo, Lý Hỏa Vượng nói vậy đúng là đại nghịch bất đạo.

“Có lòng tốt mà bị coi là lòng lang dạ thú! Đâu có lý đó! Ngươi dám lăng nhục thiên tôn!”

“Bành!”

Cánh cửa đóng lại, cơ thể thần tài vảo đỏ dán lên cánh cửa dần biến thành xanh thẫm.

Thấy đối phương trở mặt, Lý Hỏa Vượng không bất ngờ.

“Ta biết ngay các ngươi có mai phục!”

Soạt một tiếng, một khe nứt được chém ra, bay đến cánh cửa dán thần môn.

Đợi sau khi hai cánh cửa bỗng mở ra, né tránh khe nứt rồi lại đóng lại, bóng hình của Lý Hỏa Vượng đã biến mất.

Thần môn hai bên quay sang nhìn nhau, giơ tay phải cùng đánh một chưởng thật mạnh.

“Tất cả vạn pháp gọi là pháp, nhưng pháp không được lập, tuy pháp không được lập, nhưng không cản trở vận hành nhân quả của pháp, hiện nay khi truyền đạo, phải biết vạn pháp chưa từng có pháp được lập, thì đâu có ‘pháp’ trong ‘vô pháp’!”

Chữ pháp cuối cùng vừa được nói ra, cả căn phòng bỗng như được thần thức của họ ba trùm, bất kỳ vết tích đều không thoát khỏi cảm giác của họ.

“Cẩn thận, người này biết độn thổ!”

Thần môn vừa dứt lời, cơ thể của Lý Hỏa Vượng từ trong lòng đất vọt lên cùng với bùn đất bắn tung tóe, Tử Tuệ Kiếm trong tay trực tiếp chém lên cánh cửa trong đó, cả cánh cửa lập tức bị chém thành hai nửa.

Giải quyết được một thần môn, khi Lý Hỏa Vượng đang định đối phó thần môn thứ hai, bên tai của hắn vang lên giọng của Lý Tuế.

“Cha! Hắn đến bên cạnh ngươi rồi!”

“Cái gì?”

Lý Hỏa Vượng cúi đầu thì nhìn thấy một thần môn dán lên trên đạo bào màu máu của mình.

”He!”

Thần môn giơ bảo kiếm trong tay, chém mạnh một cái lên cánh tay của Lý Hỏa Vượng, cả cánh tay của Lý Hỏa Vượng đứt gãy, xúc tu màu đen chi chít từ chỗ bị đứt ngoe nguẩy chui ra.

“Cút đi cho ta!”

Từ lỗ rốn rút ra một chiếc xương sườn, cắm mạnh lên l*иg ngực mình, cơn đau trên người Lý Hỏa Vượng lập tức truyền lên thần môn.

Hắn đau đến mức không màng đến Lý Hỏa Vượng, di chuyển men theo mặt đất, nhưng lần này hắn muốn bỏ chạy, Lý Hỏa Vượng lại không cho.

Chân phải dẫm thẳng một cái, trực tiếp dẫm chặt hắn, lập tức giơ Tử Tuệ Kiếm trong tay đâm xuống.

Đúng lúc này, trước mặt Lý Hỏa Vượng tối lại, hắn ngẩng đầu nhìn, thì thấy cánh cửa khác treo thần môn đập về phía mình.

Đúng lúc nó sắp đập trúng Lý Hỏa Vượng, rắc rắc một tiếng, Bành Long Đằng cưỡi chiến mã trực tiếp đập lên cánh cửa đó vỡ thành bốn năm mảnh.

Liền sau đó, toàn thân hắn là máu, cười điên cuồng đập vào mặt tường bên trái, cả căn phòng bắt đầu rung lắc muốn đổ.

Lý Hỏa Vượng nhìn thần môn bị mình dẫm dưới đất, hắn đưa một tay ra tóm lấy một góc của thần môn giật mạnh, cùng với càng lúc càng giật mạnh, cơ thể thần môn cùng càng lúc càng bị kéo dài.

Cuối cùng trong tiếng kêu thảm của thần môn, bị Lý Hỏa Vượng trực tiếp xé thành hai mảnh.

Cùng lúc đó, cả xà ngang như tấm ngói đập về phía người Lý Hỏa Vượng.

Cùng với bụi mù dần tiêu tan, Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi ra từ trong đống đổ nát, nhìn tường thành bị tấn công đổ phía xa, Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm:

“Chỉ thủ đoạn này thôi sao? Như vậy xem ra pháp giáo không trụ được bao lâu nữa.”

Cũng không biết thực lực của mình tăng quá nhanh hay là gì, cứ cảm thấy quá đơn giản.

“Vậy sao? Ha ha ha, ta lại không nghĩ vậy.”

Giọng của một cô gái lạ mặt vang lên phía sau Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng chậm rãi quay đầu, thì nhìn thấy một cô gái ôm theo búp bê đầu to bằng gốm bất cần ngồi trên mái nhà, hai tay của nàng cắm vào trong hai con rối thần môn.

Hai con rối thần môn trong tay nàng rõ ràng đã vô dụng, một con biến thành hai nửa, một con rách thành năm miếng, kết cục giống hệt thần môn trước đó.

---

Búp bê đầu to vung tay, hai con rối thần môn rách nát bị nàng tiện tay ném xuống đất, búp bê đầu to nhìn Lý Hỏa Vượng với ánh mắt hiếu kỳ.

“Ngươi là Lý Hỏa Vượng ư? Ta hỏi lại ngươi lần nữa, thực sự không quy hàng nước Đại Lương chúng ta ư?”

Lần này Lý Hỏa Vượng chẳng thèm nói, hơn mười cái xúc tu thò ra từ trong cơ thể trực tiếp chống xuống đất, hắn cầm kiếm nhảy về phía búp bê đầu to.

Khi nhìn thấy trường kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng sắp chém lên người búp bê đầu to, con thú trên nóc nhà dưới người búp bê đầu to bỗng nhiên sống lại, há to cái miệng như chậu máu cắn về phía bụng của Lý Hỏa Vượng.

Nhưng xúc tu của Lý Tuế chui ra từ phần bụng của Lý Hỏa Vượng, lôi giữ chặt cơ thể của con thú, để Lý Hỏa Vượng không cần lãng phí tinh lực lo phía dưới.

Lúc này Tử Tuệ Kiếm trong tay hắn đã chỉ còn cách cái đầu của búp bê đầu to chưa đến ba tấc.

“Bốp” một tiếng vang lên, cái đầu của búp bê đầu to như mọc thêm cánh bỗng nhiên bay lên, lộ ra người phụ nữ trung niên phía dưới.

Đối diện với Lý Hỏa Vượng muốn giết mình, người phụ nữ đó nhìn qua với vẻ mặt mơ hồ, đúng lúc ánh mắt của hai người sắp chạm nhau, Lý Hỏa Vượng bỗng có cảm giác lạnh sống lưng.

Hắn không biết người phụ nữ đó là ai, nhưng theo bản năng Lý Hỏa Vượng cảm thấy đối phương vô cùng nguy hiểm.

Đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ ra cảm giác đó là gì.

“Không ổn! Là tâm trọc!”

Đây là một cái bẫy.