“Hồng Trung? Lý Hỏa Vượng? Hồng Trung Lý Hỏa Vượng không biến mất!”
Lý Hỏa Vượng nghe thấy lời này, đồng tử lập tức co lại cực nhỏ.
Đấu Mỗ đã từng ban cho bắn một đoạn quá khứ Tọa Vong Đạo, và vì đoạn quá khứ đó, cho nên mới sinh ra Hồng Trung Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vẫn luôn cho rằng đoạn quá khứ kia biến mất, thì Hồng Trung Lý Hỏa Vượng cũng phải biến mất mới đúng.
Nhưng bây giờ xem ra, vốn không phải như vậy. Mặc dù Hồng Trung Lý Hỏa Vượng rời khỏi bên cạnh mình, nhưng không hề biến mất, hắn chỉ ẩn giấu, giống như Đại Tề!
“Nhưng tại sao hắn không đi nơi khác, mà bị nhốt ở Phong Đô chứ?”
Lý Hỏa Vượng cau mày suy nghĩ vấn đề này.
“Ngoài ra còn có Ti Mệnh mà Hồng Trung nói.”
Ti Mệnh quản lý cái chết vậy mà chết thật, hơn nữa còn bị che giấu phía dưới Thanh Khâu, dù thế nào hắn cũng không nghĩ đến.
“Tiểu Hài, ngươi nói là nước biển có màu sắc vô cùng cổ quái, chảy vào trong động à?”
Lý Hỏa Vượng lặp lại chi tiết quan trọng trong đó.
“Đúng thế! Nước biển đó rất kỳ lạ, rõ ràng cách rất xa, nhưng lại có cảm giác cơ thể bị hút vào, nếu không phải cuối cùng chạy vào Trung m miếu treo ngược thì ta suýt nữa không về được.”
Nhớ lại trải nghiệm trước đây, Dương Tiểu Hài nghĩ đến mà sợ hãi, nhìn thái độ của Lý sư huynh, đoạn trải nghiệm trước đây là thật, mình thực sự suýt nữa không về được.
“Nước biển có màu này phải không?”
Lý Hỏa Vượng nói xong, trực tiếp đưa tay cầm Tích Cốt Kiếm, chém một cái về phía xa.
Khe nứt thông đến Đại Tề được mở ra, bên trong vẫn nổi lên những thứ sắc u tối màu kim loại.
Chúng nhỏ xuống dưới mặt đất, giống như vật sống, chạm đến bất kỳ vật gì, đều sẽ xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, thứ không có sinh mệnh biến thành có sinh mệnh, mà thứ có sinh mệnh biến ra càng lúc càng méo mó.
“Đúng, chính là như này! Ta đã thấy như này, nhưng ban đầu không chỉ có chút ít như vậy, mà có rất nhiều. Như là biển!”
Dương Tiểu Hài vừa nói vừa lùi lại, dường như sợ những thứ này lại gần mình.
“Vu Nhi Thần đúng là Vu Nhi Thần!”
Lúc này vẻ mặt Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng khó coi, Pháp giáo thờ phụng Vu Nhi Thần ở Hậu Thục tấn công thành đã đành, bản thân Vu Nhi Thần cũng tấn công Ti Mệnh quản lý cái chết.
“Vu Nhi Thần muốn làm gì, chẳng lẽ ngay cả thiên đạo cái chết cũng muốn cướp?”
Lý Hỏa Vượng đang trầm tư bị cảm giác mềm mại bên tay phải thu hút sự chú ý, hắn cúi đầu nhìn, thì thấy Bạch Linh Miểu nắm tay của mình.
“Lý sư huynh, sao thế?”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu theo thói quen:
“Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Hắn đang định rời khỏi, nhưng cảm thấy hai tay Bạch Linh Miểu kéo lại, mặc dù đôi tay mềm mại nhưng lại có sức kéo kiên định.
Hắn nghiêng đầu qua, nhìn sang Bạch Linh Miểu.
“Lý sư huynh, bây giờ ta là thánh nữ Bạch Liên Giáo, Bạch Liên Giáo cũng đang truyền bá rộng khắp Đại Lương, bây giờ ta đã có năng lực giúp ngươi.”
“Nếu ngươi thực sự gặp rắc rối gì, đừng một mình chịu đựng như trước đây, ngươi nói ra, chúng ta có thể cũng nghĩ cách.”
Nhìn khuôn mặt tinh tế của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng đưa tay ra, dùng mu bàn tay vuốt lên khuôn mặt nàng, hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành của nàng với mình.
Lý Hỏa Vượng do dự suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng nói:
“Vấn đề này nói ra thì dài, ngươi biết pháp giáo thờ cúng Vu Nhi Thần không?”
“Ừm, ta biết, Vô Sanh Lão Mẫu từng nói, Vu Nhi Thần là kẻ phản bội.”
“Thực ra sự việc đã qua, là thế này.”
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng kể lại đầu đuôi sự việc, hắn nói đến một nửa thì dừng lại, cau mày nhìn sang mặt biển tối đen phía xa.
Bên đó bừng sáng lên từng ngọn lửa, hình thành một con rồng dài đang lại gần về phía họ.
“Ừm.”
“Tiểu Hài, tình hình bên đó thế nào? Những người đó đều bị pháp giáo mê hoặc ư?”
Thấy Lý Hỏa Vượng cầm chặt chuôi kiếm, sắc mặt Dương Tiểu Hài lập tức trắng bệch, cất giọng lo lắng nói.
“Lý sư huynh, họ không phải pháp giáo, họ tin Long Vương Gia, chúng ta đi nhanh, đi thôi!”
Cha và đại tỷ đã chết, hắn thực sự không muốn chết thêm nhiều người thân, cho dù những người thân này rất không tốt với mình.
“Có phải ngươi có chuyện gì giấu ta không?”
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn một cái, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, cuối cùng cũng không ép hỏi gì, quay người dẫn những người khác rời đi.
Hắn không quên mục đích đến Hậu Thục của mình, tìm long mạch Hậu Thục mới là quan trọng, còn về trong lòng Dương Tiểu Hài tính toán gì, hắn cũng lười nghĩ.
Nhưng vừa đi chưa được mấy bước, con đường đất phía xa cũng có ánh lửa, hiển nhiên trong lúc họ nói chuyện, những người này đã lén bao vây họ từ lâu, vốn không có ý để họ rời đi.
“Ha, thật thú vị, ta không gây chuyện với họ, họ lại đến gây chuyện với ta, Lý Tuế!”
Cùng với Lý Hỏa Vượng lên tiếng, Lý Tuế chui vào trong cơ thể của hắn, xúc tu nhích nhích giương nanh múa vuốt chui ra theo cơ thể của hắn.
“Sư phụ! Lần này ngươi để ta cùng đi! Ta muốn báo thù Pháp giáo!”
Lý Tú Tài đi lên phía trước với ánh mắt đầy hận thù, vô cùng kiên định nói.
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn một cái.
“Được, ngươi tự bảo trọng, vẫn là lời nói đó, ta không muốn thêm gánh nặng.”
“Ta không phải gánh nặng!”
Lữ Tú Tài nói xong, trực tiếp cởϊ áσ, lộ ra cái yếm đầy phù văn.
Hắn rút ra thanh kiếm có răng cưa với ánh mắt đầy hận thù, vừa dậm chân trái vừa cầm thanh kiếm không ngừng gõ lên trán của mình, miệng vẫn lẩm bẩm niệm đọc.