Thiên tai không phải là chuyện tốt gì, có nghĩa là thiên đạo đã xảy ra biến động gì, hoặc là Ti mệnh nắm giữ thiên đạo đã xảy ra vấn đề.
“Lý sư huynh, thật không! Không những không nếm ra được gì, mũi cũng không ngửi ra được mùi gì!”
Bạch Linh Miểu tỏ vẻ mặt kinh ngạc nói ra phát hiện to lớn của mình.
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng bắt đầu tiến hành một loạt thử nghiệm, không biết là tin tốt hay tin xấu, thiên tai lần này chỉ là vị giác và khứu giác.
Chỉ tạm thời mất đi hai thứ này cũng không đáng sợ, đáng sợ là chẳng may đây chỉ là bắt đầu thì sao.
Phải biết rằng Quý Tai cũng là Ti Mệnh, nếu có người cướp thiên đạo của Quý Tai, vậy thì rắc rối đã biến mất trước đây sẽ lại xuất hiện! Kết cục của Đấu Mỗ đã nói với hắn, Ti Mệnh cũng sẽ chết!
“Việc này có liên quan đến việc thế lực của Vu Nhi Thần không ngừng mở rộng không? Là hắn đang cướp đoạt thiên đạo của các Ti Mệnh khác ư?”
Lý Hỏa Vượng thầm nói.
Hắn không biết thiên đạo nắm giữ vị giác và khứu giác là điều nào, vì vậy cũng không biết trong thiên hạ này, Ti mệnh đó có dân chúng tín ngưỡng không.
“Đi thôi, tăng tốc! Mau chóng đến Thanh Khâu!”
Nếu Giám Thiên Ti là để dự phòng thiên tai, vậy thì chắc chắn mấy người họ biết gì đó.
Nếu Quý Tai đã vô dụng, vậy hiện giờ mình muốn biết nhiều thông tin hơn, chỉ có thể nghĩ cách từ bọn họ.
Lý Hỏa Vượng không biết mình có thể giúp được bao nhiêu trong trận đại nạn này, điều bây giờ hắn có thể làm là cố hết mọi khả năng, dốc hết sức.
“Hây! Hây hây!”
Với sức kéo của ngựa, xe ngựa phi chạy về phía xa, để lại bụi vàng mù trời.
---
Bánh xe bọc một lớp sắt chậm rãi lăn trên đường, để lại hai đường vết bánh xe in sâu vào trong bãi cổ vàng khô.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên xe ngựa nhìn bãi cỏ trước mặt, trong đầu nhớ lại trải nghiệm lần trước mình đến nơi này.
Thực ra Lý Hỏa Vượng không hiểu nhiều lắm về Thanh Khâu, ngoại trừ biết phần lớn người của nơi này đều là bộ lạc du mục bên ngoài, và người ở đây đều gầy gò xanh xao, còn lại cũng không hiểu nhiều.
Đúng rồi, hắn còn nhớ hai trường phái vô cùng đặc biệt của Thanh Khâu, miếu Trung m tế bái cái chết và cung Vũ Sư cổ quái đó.
“Cỏ của Thanh Khâu vàng thật, có phải dự báo điều gì không?”
Cơ thể Lý Hỏa Vượng khẽ nghiêng sang trái, ngón tay lướt qua giữa đám cỏ màu vàng.
Sau đó hắn lại nghĩ đến thiên tai trước đó không lâu, trận thiên tai mất đi vị giác và khứu giác chỉ duy trì trong ba ngày ngắn ngủi rồi biến mất.
Đây không phải là chuyện đáng vui mừng, thiên tai lần này rất nhẹ, nhưng chẳng may thiên tai lần sau là thiên tai vô cùng nghiêm trọng thì sao?
Lý Hỏa Vượng rất muốn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng trừ phi bây giờ hắn đến Bạch Ngọc Kinh, nếu không, cũng không ai biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, thị lực cực tốt của hắn thấy trong đồng bằng màu vàng phía xa xuất hiện một điểm đen nhỏ.
Xe ngựa càng lại gần, điểm đen nhỏ cũng dần to lên, cuối cùng hiện ra dáng dấp một tòa thành, hơn nữa nó còn đang dần to lên cùng với xe ngựa lại gần.
“Đây chính là Tấn Thiết Thành của Thanh Khâu ư?”
Lý Hỏa Vượng nhìn về bên đó lẩm bẩm.
Trước khi đến, hắn đã chuẩn bị một số việc, đây là một tòa thành duy nhất của cả Thanh Khâu, cũng là đô thành của Thanh Khâu.
Ở nơi không có gỗ không có đá như Thanh Khâu, muốn xây dựng tòa thành, gần như là không thể nào, nhưng duy nhất Tấn Thiết Thành này mọc lên ở nơi trống không, không có vật chất gì.
Đại Khả Hãn, người quản lý của Thanh Khâu sống ở trong đó, Giám Thiên Ti của Thanh Khâu cũng được thiết lập ở nơi này.
Nếu Hậu Thục đang giao đấu với pháp giáo, mình mạo nhiên xông vào Hậu Thục, thấy pháp giáo là giết, e rằng không ổn.
Như vậy không những không có hiệu quả, mà còn dễ đánh rắn động cỏ, đến lúc đó ngoại trừ một số dân chúng, thì cốt cán của pháp giáo lại không chết.
Chi bằng tiếp xúc với Giám Thiên Ti của Thanh Khâu trước, xem xem có thể có được nhiều tình báo hơn từ chỗ họ hay không.
Hơn nữa trước đây Quốc sư cũng đã nói, Ti Thiên Giám của Đại Lương và cả Ti Thiên Giám của Tứ Tề có lẽ đều ở bên này.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ, mùi đặc trưng phân dê phân ngựa dần xộc vào mũi hắn.
Có lẽ vì Thanh Khâu thích hợp nuôi trồng, xung quanh khắp nơi Tấn Thiết Thành đều là phân dê phân ngựa, trong bãi cỏ bị gặm lưa thưa, bên trái một đống, bên phải một đống. Trong đó không chỉ có phân của vật nuôi, còn có phân của không ít người.
Khi thấy bánh xe bên dưới nghiền qua một đống phân bò mới, hơn nữa còn dính không ít tơ mềm xanh nâu trên bánh xe, Bạch Linh Miểu cau mày.
“Nơi này bẩn thật, sắp bằng An Từ Am rồi.”
“Chịu khó một chút đi, nơi này vừa nhìn là biết không có đường nước.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, rung nhẹ dây cương, xe ngựa xông nhanh vào trong thành.
Đi trong các loại bò dê ngựa, cuối cùng Lý Hỏa Vương chen được vào thành, so với ngoài thành, trong thành cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Bên trong có tất cả các loại kiến trúc, lều trại, nhà gỗ, nhà đá, hỗn loạn không có quy hoạch.
Hơn nữa chân người không ngừng dẫm nát phân bò phân dê tạo thành thảm phân màu đen dày đặc, như gạch đá của thành Đại Lương, phủ khắp cả đường đi.