Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1018: Tử Khí




Dương Tiểu Hài đang khóc nửa chừng liền nín khóc, nhìn chằm chằm Lý sư huynh trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì.

“Đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài.”

Lý Hỏa Vượng mỉm cười đưa tay ra trước mặt đối phương, tỏ ý kéo đối phương lên.

Dương Tiểu Hài nhất thời không biết mình có nên đưa tay ra với đối phương hay không, hắn cảm thấy Lý sư huynh trước mặt hơi kỳ quái.

“Lý sư huynh, ngươi không lừa ta chứ? Bây giờ không phải lúc để chơi.”

“Hahaha, yên tâm. Ta biết chừng mực, vừa nãy ta chỉ chọc ngươi thôi.”

Lý Hỏa Vượng đưa tay kéo hắn từ dưới lên.

Đi chưa được bao lâu, hai ngươi cùng đi đến đối diện Lữ Cử Nhân, Lữ Cử Nhân nhìn thấy hai người, tỉnh tỉnh mê mê hỏi:

“Tiểu đạo gia? Dương...ngươi là Dương Tiểu Hài ư? Sao các ngươi lại ở đây?”

“Cử Nhân thúc, ngươi làm sao thế? Chẳng phải chúng ta vừa mới gặp mặt sao?”

Dương Tiểu Hài tỏ vẻ mặt kinh ngạc.

“Vừa mới gặp ư?”

Lữ Cử Nhân tỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dương Tiểu Hài, đứng tại chỗ hỏi lại.

“Được rồi, đừng nói nhảm với hắn, tam hồn thất phách niềm vui nỗi buồn của Lữ Cử Nhân đã phát ra tất cả, bây giờ trên người hắn chỉ còn lại tử khí, đã là một phần khôi lỗi, hắn không biết trước đó xảy ra chuyện gì, hiện giờ xảy ra chuyện gì.”

Nghe thấy vậy, Dương Tiểu Hài thương hại nhìn Lữ Cử Nhân.

“Vậy Lý sư huynh, tại sao hắn lại thành thế này? Lữ Cử Nhân chết rồi sao?”

“Ta làm sao biết được.”

Lý Hỏa Vượng nói xong, tiếp tục đi về phía trước.

Dương Tiểu Hài do dự nhìn Lữ Cử Nhân đứng tại chỗ một cái, rồi bước nhanh đi theo, lần này Lữ Cử Nhân không đi theo, đứng tại chỗ yên lặng suy nghĩ điều gì.

Bên trong bóng tối, Dương Tiểu Hài tiếp tục đi theo Lý Hỏa Vương, lần này họ đi lên trên.

Đúng lúc Dương Tiểu Hài nghĩ rằng mình có thể thuận lợi ra ngoài, một trận chấn rung vang lên, khắp nơi truyền đến âm thành rạn nứt răng rắc.

Lý Hỏa Vượng cau mày, nhanh chóng quay người nhìn cái hố và cột trụ phía sau, khi thấy cái hố dần nhỏ dần, hắn thầm mắng một câu: Lại đến rồi.

“Lý sư huynh? Cái gì lại tới?”

Dương Tiểu Hài vô cùng lo lắng hỏi.

“Tà ma, tà mà của nơi khác, dường như có những người muốn khôi lỗi sống lại! Chúng ta mau đi thôi! Tránh bị tai bay vạ gió.”

Nói xong Lý Hỏa Vượng kéo Dương Tiểu Hài bước nhanh.

“Lý sư huynh, nếu những khôi lỗi này sống lại thì sẽ thế nào?”

“Khôi lỗi là Ti mệnh quản lý cái chết, ngươi cảm thấy nếu nó sống lại thì sẽ thế nào?”

Trong lúc nói chuyện, tiếng chấn rung càng lúc càng lớn, ngay sau đó Dương Tiểu Hài liền nghe thấy dưới bóng tối vang lên âm thanh ầm ầm.

“Bọn chúng tới, chúng ta đi lên trên!”

Hai chân Lý Hỏa Vượng dẫm mạnh xuống đất, dẫn Dương Tiểu Hài nhảy đến nham thạch bên trên.

Dương Tiểu Hài treo ngược phía trên bị Lý Hỏa Vượng kéo đi chạy như điên, mặc dù treo ngược, nhưng hai ngươi không có ý hạ xuống.

Rất nhanh, Dương Tiểu Hài nhìn thấy nước biển màu tối bao trùm người mình, màu bước biển vô cùng cổ quái.

Nước biển cổ quái cuồn cuộn dâng trào lao đến hố lớn, từ trong đó nổi lên khí khiến Dương Tiểu Hài cảm thấy cơ thể mình sắp tan chảy.

Hắn như ngọn nến tan chảy không ngừng nhỏ xuống.

---

Dương Tiểu Hài bị treo ngược trên tầng nham thạch ngẩng đầu lên. Hắn không biết những thứ quái quỷ đang chuyển động trên đầu mình là cái gì, bây giờ hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình đang tan chảy, ý thức cũng đang tiêu tán.

"Mau! Đi mau!"

Lý Hỏa Vượng kéo theo Dương Tiểu Hài tiếp tục chạy như điên, cơ thể bọn họ cũng dần dần thu nhỏ lại. Giờ phút này, dưới người bọn họ đã hoàn toàn biến thành đại dương mênh mông, chúng nó cừ gầm gừ, gào thét.

Nước biển bắn tung tóe giống như những đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp những thứ chảy ra từ cơ thể bọn họ, nhất định muốn nuốt chửng hai người bọn họ vào trong.

Lúc này, Dương Tiểu Hài cảm thấy đầu óc mình bắt đầu mù mịt, tứ chi bắt đầu không có sức lực.

Ngay khi hắn cảm thấy bản thân không trụ được nữa, hắn nhìn thấy một ngôi miếu thờ treo ngược xuất hiện trước mặt mình.

Những cây cột đá khắc hình Phật mạ vàng, đồ trang trí trên thành bình quý hiếm, ngôi miếu cheo leo, thạch nhũ chiếm một diện tích lớn giống như những chiếc gai kéo cả tòa kiến trúc cực kỳ tráng lệ này lộn ngược trên đỉnh đá.

Toàn bộ ngôi miếu to lớn như một ngọn núi, thậm chí có một số đỉnh của ngôi miếu cũng đã cắm vào bên trong số nước biển kỳ lạ kia nhưng vẫn không thể lay chuyển được chút nào.

"Lý sư huynh, nơi đó có một cái miếu!"

Dương Tiểu Hài lên tinh thần kích động kêu lên.

"Ta thấy rồi! Đó là miếu Trung m, bên kia chính là lối ra! Mau qua đó!"

Khi bọn họ chạy đến gần hơn, ngôi miếu treo kia càng trở nên to lớn, cảm giác bị áp bách cũng nặng nề hơn.

Ngay khi Dương Tiểu Hài vừa bước vào khu vực của miếu Trung m, một tiếng chuông chấn động từ trung tâm khuếch tán ra ngoài, cắt đứt sự lôi kéo giữa hai người. Lý Hỏa Vượng dừng lại đứng phía trước miếu Trung m.

"Ồ? Dương Tiểu Hài? Lạ thật."

Dương Tiểu Hài nghe vậy thì quay đầu lại, liền nhìn thấy Lý Hỏa Vượng khẽ nhếch khóe miệng lên đang quan sát mình. Hành động lặp đi lặp lại của hắn cũng giống với Lữ Cử Nhân ban nãy.