Lý Hỏa Vượng lạnh lùng nhìn chiếc xe hơi đi xa kia, ném con dao rọc giấy dính đầy máu xuống đất, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, là 110 phải không? Ta muốn báo cảnh sát, ta vừa mới bị người khác bắt cóc.”
"Một trong những tên bắt cóc đã bị giết rồi, tên còn lại đoán chừng cũng đang hấp hối. Bọn họ lái một chiếc xe hơi màu đen đi về hướng đường Một tháng năm rồi.”
Bắt cóc là một việc lớn, đặc biệt là khi con tin giết kẻ bắt cóc.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng bị đưa đến đồn cảnh sát uống trà, đồng thời bị thẩm vấn rất chi tiết.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang tiếp nhận thẩm vấn, Tôn Kiến Nghiệp có chút đau đầu nhìn tin tức thông báo hiện trên bảng thông báo cảnh vụ, còn có Tôn Hiểu Cầm hai mắt đẫm lệ bên cạnh.
"Đồng chí yên tâm, con trai của ngươi không sao, ngươi cứ ngồi ở đây trước đi, ta đi vào bên trong tìm hiểu tình huống một chút.”
Nói xong, hắn dẫn theo học trò đi vào bên trong phòng hòa giải, dự thính cuộc thẩm vấn của đồng nghiệp.
"Bạn học Lý, ý của ngươi là bọn họ đến bắt cóc ngươi đúng không? Vậy ngươi có biết tại sao bọn họ lại bắt cóc ngươi không? Khoảng thời gian này ngươi có đắc tội với người nào không?
Nghe vậy, hai tay Lý Hỏa Vượng cầm chiếc cốc dùng một lần rơi vào trầm tư.
Sau một hồi do dự, hắn mở miệng nói:
"Trước đó ta có từng giết mấy người, ta cảm thấy những người này là đồng bạn của bọn họ tới tìm ta để báo thù. Nói không chừng các ngươi có thể bắt đầu từ phương diện này.”
Trong phòng hòa giải nhất thời trở nên vô cùng yên lặng, không có người nào lên tiếng cả.
Ngay khi bầu không khí có chút yên tĩnh, một người khác mặc đồng phục cảnh sát từ bên ngoài bước vào.
"Camera giám sát của tiểu khu được xuất ra rồi, nhưng trong đó không xuất hiện hình ảnh bắt cóc nào cả.”
Sau khi Tôn Kiến Nghiệp cùng với các đồng nghiệp nhanh chóng liếc nhìn camera giám sát qua một lần, hắn mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
"Không có?! Làm sao có thể chứ? Cũng may ta còn lưu lại chứng cứ.”
Lý Hỏa Vượng thò tay vào trong túi lấy ra hai ngón tay đặt lên bàn.
---
Hai ngón tay vì mất đi huyết dịch mà trở bên tái nhợt bày lên bàn hòa giải.
Trong những người có mặt, ngoại trừ Lý Hỏa Vượng, lúc này sắc mặt trở nên rất khó coi.
Rất tự nhiên, còng tay màu bạc còng lên đôi tay của Hỏa Vượng.
“Là ta bị bắt cóc! Các ngươi có nhầm không! Còng tay ta làm gì!”
Lý Hỏa Vượng nén cơn lửa giận trong lòng hô lên với người khác, nhưng không có ai nghe lời của hắn, ngoại trừ hai người canh chừng hắn, những người khác đều ra bên ngoài.
Tôn Kiến Nghiệp ở ngoài cửa nghe thấy giọng của Lý Hỏa Vượng, cách hàng rào sắt quan sát thanh niên có lai lịch phi phàm.
Điều hắn đau đầu nhất chính là bệnh nhân tâm thần này, bởi vì không những lời của hắn có khả năng là giả, hơn nữa hành vi logic của loại người này như ngựa thần lướt gió, mấy đoạn thẩm tra của mình vốn không hiệu quả.
Nếu nói phạm nhân không có đầu mối, thì có thể nhúng tay vào từ hướng khác.
Dùng tay mở điện thoại của Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng kiểm tra một hồi xong, hắn mở danh bạ.
Khi hắn thấy nhật ký liên lạc, trực tiếp gọi đi.
“A lô Lý Hỏa Vượng, sao vừa nãy tắt máy thế? Ồ, xin lỗi, xin hỏi Lý Hỏa Vượng làm sao? Đúng, ta là bác sĩ chính của hắn.”
“Có gì bất thường? Đúng là hôm nay hắn gọi điện hỏi ta có phải mình bị sợ đến ảo tưởng không.”
Nghe thấy lời này, Tôn Kiếm Nghiệp hiểu ra gật đầu, trong lòng đã có dự đoán ban đầu.
Sau khi hỏi được nhiều chi tiết kỹ càng từ chỗ Dịch Đông Lai, Tôn Kiến Nghiệp đi vào phòng hòa giải, ngồi trước mặt Lý Hỏa Vượng hỏi:
“Bạn học Lý, ngươi nói cho ta biết, hai ngón tay này ở đâu ra?”
“Phải cần ta nói bao nhiêu lần…!
Lý Hỏa Vượng nhẫn nại giải thích với người trước mặt.
Nghe thấy lời của Lý Hỏa Vượng, Tôn Kiến Nghiệp lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt hắn.
“Vậy sao? Nhưng trong camera tiểu khu không hiển thị chiếc xe hơi mà ngươi nói, cũng không có kẻ bắt cóc mà ngươi nói.”
“Sao có thể không có!”
Lý Hỏa Vượng đổ người lên phía trước, nghiêm túc xem hình ảnh trong video.
Góc bên phải của video hiển thị ngày tháng năm, vừa hay là hôm nay.
Lý Hỏa Vượng thấy mình hời kỳ quái trong video, mình đang đi trong tiểu khu, đi về phía người phụ nữ mở dù.
Còn trong video giám sát, vốn không có người phụ nữ mở dù gì, chỉ có một mình mình.
Đi mãi, Lý Hỏa Vượng trong video bỗng nhiên dừng lại, dường như hắn đang lôi kéo với người trên không trung, cơ thể loạng choạng đi vào điểm mù trong camera giám sát bên cạnh.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Rõ ràng ta thực sự thấy cảm nhận được họ! Tuyệt đối không thể nào là giả.”
Nghe thấy lời này của Lý Hỏa Vượng, Tôn Kiến Nghiệp hơi đau đầu dựa vào ghế.
“Vậy có khả năng đó là những ảo giác của ngươi không?”
“Rốt cuộc ngươi có xem hồ sơ bệnh án của ta không! Thứ nhất ta đã xuất viện rồi! Ta khỏi bệnh rồi! Thứ hai tâm thần có rất nhiều loại! Triệu chứng phát bệnh trước đây của ta và chuyện này là hai chuyện khác nhau!"
Lý Hỏa Vượng đứng bật lên từ trên ghế.