Lúc này, tay hắn cầm một con dao thái, giương oai diễu võ vung lên, xông đến, chém thẳng một đao lên l*иg ngực của Lữ Cử Nhân.
Nghe thấy tiếng kêu đau đơn của Lữ Cử Nhân, lão ăn xin xả hận cười lớn.
“Đám nhà giàu từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa ăn ngon mặc đẹp như các ngươi cũng biết đau à! Các ngươi biết đói là gì không? Các ngươi biết khổ là gì không! Các ngươi biết bị người khác sỉ nhục bị người khác coi thường có cảm giác thế nào không?”
“Ông trời không công bằng, hôm nay phải thay ông trời! Cho các ngươi nếm thử làm người nghèo có cảm giác gì!”
Lữ Cử Nhân cảm thấy đau dữ dội nhìn đám người trước mặt, hắn vẫn luôn yếu đuối bất lực đẩy mạnh ông lão trước mặt, quay người hét lớn với La Quyên Hoa nằm trên ghế.
“Quyên Nhi! Mau chạy đi!”
Hét lên với nàng xong, Lữ Cử Nhân đang định quay người chặn đám người này, đúng lúc đó, một chiếc chày đập sắt đập mạnh lên đầu hắn.
Cái đầu không cứng bằng sắt của Lữ Cử Nhân với bị đập vỡ, cơ thể cứng đờ ngã xuống đất.
“Đương gia!”
La Quyên Hoa suy sụp hét lớn, không màng đến các tín đồ pháp giáo xong về phía thi thể của Lữ Cử Nhân dưới đất.
Một bà trung niên cao lớn thô kệch trong đám đông xông lên, giơ kéo trong tay, trong mắt đầy hận thù cắn tăng trực tiếp đâm vào cổ của nàng.
“Ta cho ngươi hưởng phúc này! Ta cho ngươi hưởng phúc này! Đều là số đàn bà! Tại sao ta chỉ có thể chịu khổ, ngươi thì được hưởng phúc!”
Thấy ánh sáng trong mắt La Quyên Hoa dần tắt, bà trung niên cầm kéo đi về phía Tú Nhi gào khóc lớn dưới đất.
Thấy nàng ta định ra tay, lão ăn xin vừa bị Lữ Cử Nhân đẩy dập mông xông đến, bế Tú Nhi lên.
“Ngươi muốn làm gì! Nó mới mấy tuổi chứ! Rốt cuộc trái tim của ngươi có phải bằng thịt không! Ngay cả trẻ con cũng muốn ra tay!”
“Tránh ra!”
“Ta không tránh!”
Trong lúc hai người giằng co, những người khác lại xông vào hậu viện bắt đầu lục soát.
Thấy cảnh này, hai người vội vàng bỏ qua mâu thuẫn, vội vàng xông vào theo, chỉ sợ chậm hơn người ta một bước, đồ tốt bị cướp hết.
Nhưng chỉ lúc sau, tất cả đều tỏ vẻ mặt xúi quẩy trở lại đầu đường.
Rất hiển nhiên, hậu viện của nhà hát kịch không có bao nhiêu đồ tốt.
“Ta biết nhà của họ ở đâu! Tất cả đi theo ta!”
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người chen chúc đi trên đường lớn.
Thanh niên có hai cánh tay xăm hình rồng trong đám đông tiện tay phóng hỏa đốt nhà hát kịch.
Lão ăn xin bế Tú Nhi gào khóc đi phía sau cùng trong đám đông, hắn trước đây ăn bữa nay lo bữa mai vốn có thể lực không tốt, còn bế một đứa bé, dần dần không theo kịp.
Hắn vốn định đặt Tú Nhi xuống, nhưng thấy xung quanh binh mã hỗn loạn, cuối cùng vẫn cắn răng tiếp tục đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy phía trước có động tĩnh.
“Yêu quái!”
“Đây là yêu quái!”
“Đừng sợ! Vu Nhi thần thần thông quảng đại, yêu quái nhỏ bé, sợ cái gì! Chúng ta tiến lên, giết chết hắn!”
Còn không đợi lão ăn xin hiểu ra chuyện gì, hắn bỗng nhiên thấy trong đám đông phía xa bùng lên sương máu.
Sau đó, đám người này như cây lúa trên đồng ruộng, đổ rạp từng hàng.
Cuối cùng hắn đã nhìn thấy thứ đó là cái gì.
Đó là một đạo sĩ áo choàng đỏ toàn thân mọc thịt đen. Trên mặt đạo sĩ đeo mặt nạ đồng tiền, trong độc nhãn lại có hai con mắt, lại thêm phía trước mỗi thanh thịt màu đen đều treo binh khí dính máu, trông chẳng khác yêu quái là bao.
Lúc nhìn thấy thứ này, lão ăn xin không có thời gian làm hành động gì khác, chỉ giơ con dao thái dính máu trong tay quay người lật đứa bé trong lòng đến phía sau mình, liền sau đó cả cơ thể của hắn trực tiếp đứt lìa.
Trong máu tươi vung tóe, khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Tú Nhi gào khóc, lập tức ngẩn người.
Hắn không ngờ, mình lại gặp được người đoàn nhà họ Lữ trong tình huống này.
Tú Nhi khóc đến đỏ mặt, nàng đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng giật mạnh tà áo của hắn, chỉ về hướng nhà hát kịch.
Một cái xúc tu quấn Tú Nhi vào Lý Hỏa Vượng, dẫm lên tấm ngói xông về hướng nàng chỉ.
Chỉ lúc sau, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy tấm biển của nhà hát kịch đoàn nhà họ Lữ.
Tòa nhà gõ đã tưng nạm vàng bọc bạc bị bao trùm trong biển lửa hừng hực.
Nhìn tòa nhà đang đổ sập bên trong, Lý Hỏa Vượng cắn răng xông vào.
Sân khấu kịch cũng bị ngọn lửa bao trùm.
Lúc này một ông lão tóc bạc trắng đang đứng trên sân khấu dần sập đổ dở khóc dở cười điên cuồng hát lớn lời kịch.
Còn bên cạnh hắn là thi thể của con trai và con dâu hắn.
“Một vầng trăng sáng mọc phía đông! Nhớ đến bà vợ già ở cao đường! Làm bạn với vua như chơi với hổ, tận trung tận nghĩa khó hiếu thảo. Bắc đẩu đổi hướng, sao dịch vị trí, ngồi không yên, ngủ không ngon, cốc huyện chưa từng phụ dân chúng, kim bài triệu ta đến vì việc gì? Nghe Kiêu Lâu đã là canh ba, một vầng trăng sáng chiếu bậc thềm!”
Lữ Trạng Nguyên điên rồi.
---
Trong nhà hát kịch của đoàn nhà họ Lữ, cả khuôn viên đều là gỗ, là nhiên liệu vô cùng dễ cháy.
Ngọn lửa vàng đỏ bùng cháy, nuốt gọn tất cả trong khuôn viên, cùng với âm thanh nhai rào rào, mùi khói nhức mũi bay vào trong lỗ mũi của Lý Hỏa Vượng.
Lữ Trạng Nguyên điên dại hoàn toàn không nhìn đến mọi thứ xung quanh, vẫn đứng trên sân khấu kịch lớn tiếng hát lời kịch, cùng con trai con dâu diễn vở kịch cuối cùng.
Cảnh này phía xa khắc sâu trong đầu Lý Hỏa Vượng, khiến trong lòng hắn thấy rất phức tạp.