Đạo Quân

Chương 682





Chương 682: Cổn Long hạp


Dịch giả: Luna Wong


Biệt danh ‘Tư Mã ổn thỏa’ là do người ta gọi lén sau lưng Kim Tước.


Mà hắn có biệt danh này cũng không phải là vô duyên vô cớ, bởi vì Kim Tước thường hay phán câu, là “ổn thỏa chút, ổn thỏa chút vẫn là tốt hơn”.


Cứ vì vậy mà bị người chế giễu, nhưng Kim Tước y nguyên khi làm chuyện gì đều vẫn cứ cầu ổn thỏa, rất ít khi liều lĩnh, hành quân đánh trận cũng là như vậy.


Người ngoài chế giễu kệ người ngoài chế giễu, Kim Tước tới nay có thể leo lên đến vị trí này, dựa vào chính là một chữ “Ổn”.


Mặc dù trước kia mấy lần bị bại ở trong tay Mông Sơn Minh, nhưng quân đội ở trên tay hắn, Hàn quốc chỉ bị tổn thất lượng cực nhỏ, không như Đại đô đốc Triệu quốc, bị tử trận ở trên tay Mông Sơn Minh, còn Tống quốc cũng góp vào liên tục bại thảm dưới tay Mông Sơn Minh.


Đối với Mông Sơn Minh mà nói, trong những tướng lãnh hắn đã giao thủ qua, mỗi Kim Tước là người làm cho hắn đau đầu nhất, Kim Tước tôn thờ quan niệm “đóng vững đánh chắc*” (*quân sự – đóng quân vững vàng, tiến đánh chắc chắn), thận trọng từng bước, không liều lĩnh, không mạo hiểm, tôn thờ dựa vào thực lực để thủ thắng.


Đối với Mông Sơn Minh mà nói, Kim Tước giống như là một khối xương khó gặm. Mông Sơn Minh bị tàn phế đôi chân, chính là bị khi giao thủ với Hàn quốc, mà lần đó người chỉ huy quân Hàn lại chính là Kim Tước, trình độ nào đó mà nói, hai chân Mông Sơn Minh bị tàn phế là do chính Kim Tước “ban tặng”.


Đương nhiên, trận chiến kia cũng bởi là vì Mông Sơn Minh muốn nóng lòng giải vây cho Yến hoàng, nếu không cũng không đến mức bị rơi vào kết cuộc như vậy.


Dù ‘ổn thỏa’ quá đến mức bị người ta chế giễu, nhưng chiến công thì vẫn tích lũy dần dần, cho đến leo lên vị trí hôm nay, lại có chiến tích đánh Mông Sơn Minh tàn phế, cho nên vị trí Đại tư mã, vị này ngồi cũng ‘ổn’ vô cùng.


. . .  . . .


Trời tối, mưa càng lúc càng lớn.


Trong đêm mưa, một đám tướng lĩnh người mặc chiến giáp, khoác áo tơi* (*áo mưa thời xưa) đội mũ rộng vành ra ngoài tuần sát, đi đến dưới mái hiên đình viện, có binh sĩ bước nhanh đến, giúp chư tướng cởi áo tơi xuống.


“Cái thời tiết chết tiệt này.” Có người chửi mắng lão thiên một câu.



Đám người cùng dậm chân ‘bạch bạch’ không ngừng, giậm mạnh rũ bùn đất rơi ra khỏi chân xong, cũng không có mang cả giày đi vào trong nhà.


Tổng đốc phòng ngự bờ sông Ô Quần Liệt cùng đi đầu cởi giày, những người khác đành phải cởi theo rồi đi vào.


Dưới mái hiên, ánh đèn lồ ng lắc lư chiếu sáng ba chữ to trên tấm biển cạnh cửa: Trấn Giang đường!


Trong sảnh đường có treo đầy các loại địa đồ to to nhỏ nhỏ, đây là nơi quân cơ trọng địa phòng thủ bờ sông, người bình thường không có tư cách tiến vào.


Một đám đại lão thô* cởi giày đi vào trong, mùi cá muối lập tức bốc lên ở trong phòng, có người bịt mũi lại chửi mắng: “Lão Trần, bao lâu rồi ngươi không có rửa chân vậy hả? Ngồi bên cạnh ngươi thối tám đời.” (*đám già thô kệch)


Lão Trần kia lập tức mắng trở lại, “Ngươi cho rằng chân ngươi dễ ngửi hả? Quân Yến vừa đến bờ sông, Đại đô đốc thúc tựa như đòi mạng vậy, một ngày không biết tuần tra lui tới bao nhiêu lần, thậm chí đi ngủ cũng không được thoải mái, đào đâu ra thời gian rửa chân hả? Trong quân lại không cho mang theo mấy bà nương phục vụ.”


“Xem ra lão Trần không có mấy bà nương hầu hạ liền không có rửa chân a!” Sau khi Tổng đốc phòng ngự bờ sông Ô Quần Liệt ngồi xuống ở thượng tọa cũng ôm chân của mình lên ngửi một cái xong mới lên tiếng.


Đám người bật cười ha ha, đều là nói đùa mà thôi, đều xuất thân quân ngũ, đã sớm quen thuộc với mấy thứ mùi này, không có ai sẽ thật sự để ý.


Buông chân xuống xong Ô Quần Liệt chỉ vào lão Trần kia nói: “Phục tùng mệnh lệnh cho thật tốt đi, đợi Đại đô đốc chiếm xong Yến quốc, ta thưởng cho ngươi mười tám mỹ nhân Yến quốc, mỗi ngày hầu hạ ngươi rửa chân.”


“Ấy!” Lão Trần khoát tay, “Mười tám mỹ nhân thì xin miễn đi, nghe nói trong hoàng cung Yến quốc có không ít phi tử mỹ mạo, thưởng ta một phi tử của Thương Kiến Hùng, để cho ta nếm thử tư vị đã đủ rồi.”


“Lăn đê, phi tử của Thương Kiến Hùng đến phiên ngươi chắc?”


Một đám người lập tức ồn ào cãi cọ.


Ầm! Ô Quần Liệt vỗ án ngăn đám người ồn ào lại, “Đều nghe cho kỹ đây, chỉ cần các ngươi có thể ngăn cản được Mông Sơn Minh tiến công, ta sẽ giúp mọi người làm chủ, ta không biết phía trên có thể đáp ứng hay không, nhưng ta khẳng định sẽ đề xuất yêu cầu lên, thỉnh công cho chư vị ở đây, cho tất cả chư vị mỗi người một phi tử của Thương Kiến Hùng, dù sao phi tử của Thương Kiến Hùng cũng nhiều, cũng không quan tâm chút người này như chúng ta, phía trên chọn lựa ăn xong còn thừa chẳng nhẽ không thể thưởng lại cho chúng ta một ít sao? Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nhất định phải giữ vững được bờ sông, không thể để cho quân Yến đánh vào được Đại Tống ta! Nếu để cho phòng tuyến bờ sông thất thủ, đừng nói là phi tử của Thương Kiến Hùng, các ngươi nên thử ước lượng cái đầu của mình trước, xem còn có thể bảo trụ được thê thiếp nhà mình hay không, hay lại bị người khác chiếm mất, cố giữ cái trước mắt đã lại nói tiếp!”


Lão Trần kia nói: “Đại đô đốc quá lo lắng, sau khi quân ta đánh vào Yến quốc, thuyền bè bờ sông đối diện không phải bị hủy, thì cũng là bị kéo về phía bên này, đối phương nhiều nhân mã như vậy, không có thuyền làm sao vượt sông? Lâm thời gom góp chút thuyền chèo qua đây, còn không đủ để cho chúng ta giết nữa. Dựa vào bè gỗ để vượt sông, quả thực là nói đùa, bia sống sờ sờ ra đó!”


Đám người cũng liên tục cam đoan, hùng hồn mạnh mẽ nói tuyệt đối sẽ không để cho quân Yến công phá phòng tuyến bờ sông các loại đồ.


Ô Quần Liệt nhắc nhở mọi người không nên khinh thường, lại triệu tập đám người đứng dậy vây quanh địa đồ tuyến phòng thủ bờ sông, thương nghị thêm một lần, tiếp thu ý kiến của mọi người, để mọi người suy tính một chút, xem coi nơi nào có khả năng còn tồn tại lỗ hỏng.



Thương nghị hoàn tất, thời khắc chư tướng chuẩn bị lui ra, Ô Quần Liệt lần nữa nghiêm mặt cảnh cáo, “Không sợ đối phương công khai thẳng mặt, Đại đô đốc sợ chính là Mông Sơn Minh đánh lén, nhất là ban đêm, phải cẩn thận hơn, sau khi mọi người trở về, tất cả khu vực phải nhất định tuần sát nghiêm mật, không thể cho địch có cơ hội.”


Một tướng lĩnh cười khổ nói: “Đại nhân, thật sự quá lo lắng, gió to mưa lớn thế này, nước sông tăng vọt lại chảy xiết, căn bản không thích hợp cho đại quân vượt sông, tuyển chọn thời điểm này để đánh lén, nói não Mông Sơn Minh có vấn đề còn tạm được.”


“Đúng vậy a, đêm mưa to gió bão bùng thế này, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay, đốt đèn lồ ng lên cũng chiếu không xa được, tuần sát cũng là như không.”


Nghe được đám người nghị luận, trong lòng Ô Quần Liệt cũng tán thành, nhưng vẫn y nguyên nghiêm mặt lại cảnh cáo, “Càng là thời điểm không có khả năng đánh lén càng là dễ xảy ra, cho quân sĩ đi tuần sát không tiện, có thể để tu sĩ trong thời gian định kỳ đạp sóng lướt trên mặt sông tuần sát.”


“Đại nhân nói rất đúng!”


Đám người nhao nhao gật đầu tán thành, chỉ cần có tu sĩ tuần sát trên mặt sông, nếu có quân địch đột kích, tự nhiên không thế dấu được bên này, dù sao quân địch cũng không có khả năng phái một số người lẻ tẻ đến đánh lén, muốn tiến đánh cũng là điều động đại quy mô số lượng nhân mã, có tu sĩ đi tuần sông liền có thể phát hiện ra ngay.


. . .  . . .


Cách bờ sông phía bên kia, nơi nào đó trong quân doanh, trong một tòa trướng bồng Nguyệt Điệp phát sáng, Cung Lâm Sách đứng chắp tay sau lưng ở trước cửa trướng bồng, nhìn chăm chú vào đêm mưa tầm tã, trong mắt có rất nhiều suy tư.


Tình trạng Yến quốc đến nay, nguy hiểm cho sinh tử tồn vong của Tử Kim động, một khi Yến quốc diệt vong, Tử Kim động sẽ trở thành chó nhà có tang, đường đường đại phái đứng hàng Phiếu Miểu các, thế mà ở trên tay hắn sắp sửa đi tới bờ vực bị lật thuyền, bảo hắn làm sao có thể không có nhiều cảm khái cho được.


Bên ngoài trướng, một dòng nước đục ngầu chảy từ trong rãnh thoát nước được đào xung quanh trướng bồng.


Ánh mắt Cung Lâm Sách nhìn về phía quân trướng nằm ở phía chếch đối diện, bên trong có ánh đèn lóe ra.


Thời khắc Yến quốc sinh tử tồn vong, tam đại phái cũng không còn cách nào khác, hắn đích thân đến tọa trấn nơi này, cũng đem hi vọng ký thác vào trên người vị lão soái đang ở trong lều vải kia.


“Ai!” Cung Lâm Sách ngửa mặt lên trời buông tiếng thở dài, hi vọng vị lão soái này sẽ không để cho tam đại phái bọn hắn phải thất vọng đi.


Chưởng môn tam đại phái đều đã phân biệt đi ra các nơi tọa trấn, hắn tọa trấn ở chỗ này, Long Hưu thì đi Bắc Châu tọa trấn, Mạnh Tuyên tất nhiên ở lại tọa trấn tại kinh thành.



Bên ngoài mưa to gió lớn, gió mưa đột nhiên thổi đến, Cung Lâm Sách trên mặt phiền muộn có pháp lực hộ thể, nước mưa khó đến gần được người hắn.


Trong quân trướng đột nhiên có tia sáng mạnh chiếu ra, hấp dẫn ánh mắt chú ý của hắn, mành trướng vừa được mở ra, hắn thấy có người tiến vào trong.


Là Trương Hổ, Trương Hổ lội bùn đội mưa tiến đến, đi vào trong quân trướng, cởi áo tơi mũ rộng vành xuống cho quân sĩ.


Trong trướng bồng có thắp vài ngọn dầu sáng lờ mờ, Mông Sơn Minh đầy mặt mệt mỏi, trong mắt có tơ máu nhưng vẫn chưa có ngủ, vẫn còn ngồi nhìn địa đồ như suy nghĩ cái gì đó.


Trương Hổ đến phụ cận bẩm báo, “Đại soái, bên kia gửi tin tức đến, nói nước sông xác thực đã tăng vọt, nhưng mực nước vẫn còn cách địa điểm mục tiêu hơn một trượng rưỡi nữa.” (1 trượng = 3.33m)


La Đại An đang ngồi dựa vào ghế ngủ gật nghe tiếng nói lập tức lung lay đầu tỉnh lại.


Mông Sơn Minh không có dời mắt ra khỏi bản đồ, chỉ nhàn nhạt bàn giao một câu, “Cách nửa canh giờ báo một lần!”


“Vâng.” Trương Hổ dạ đáp.


Sau nửa canh giờ, lính liên lạc đi vào, thì thầm với Trương Hổ.


Trương Hổ phục tiến lên lại báo: “Mười thước!” (2m)


Mông Sơn Minh nhẹ gật đầu, không có lên tiếng.


Lại nửa canh giờ sau, Trương Hổ lại báo: “Bảy thước!”


Lại nửa canh giờ sau, Trương Hổ lại báo: “Năm thước!”


Thẳng đến sau khi Trương Hổ báo ra “Ba thước”, Mông Sơn Minh đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở ra, một đôi mắt mang theo tơ máu, trầm giọng nói: “Theo kế hoạch làm việc!”


Trương Hổ gương mặt căng cứng, cúi thấp đầu, chậm chạp không có lĩnh mệnh.


Mông Sơn Minh hơi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hỏi: “Ngươi muốn kháng mệnh?”


“Mạt tướng không dám kháng mệnh, chỉ là. . .” Trương Hổ đầy mặt đầy thống khổ lắc đầu, “Lúc này cưỡng ép vượt qua Cổn Long hạp, thật là. . . Quá khó khăn, đây cũng là những huynh đệ đã đi theo ta nhiều năm, rất nhiều người căn bản cũng không thông thuộc lội nước. Đại soái, chẳng lẽ liền không có biện pháp nào khác sao?”


“Khó?” Mông Sơn Minh lên tiếng chất vấn, lại khẽ gật đầu nói: “Đích thật là khó, người sống có thể nói khó, người chết tìm ai nói bây giờ? Cừu Ma Tử ngươi còn nhớ chứ? Vì gấp rút tiếp viện ngươi mà chiến tử! Còn có Ngụy Đại Hoành, còn có rất nhiều rất nhiều người ngươi quen thuộc, ngươi có gặp bọn hắn những người vì thủ vệ Đại Yến mà chết trận kia nói khó với ngươi không? Đại Yến đến hôm nay, nhất định phải có người dám chết đứng ra! Chính là bởi vì khó, cho nên ta mới vận dụng nhân mã cận vệ của ngươi, ta tin tưởng bọn hắn có thể làm được, ngươi cũng nên có lòng tin với bọn hắn, đi thôi, chấp hành đi!”



“Tuân mệnh!” Gương mặt của Trương Hổ run rẩy, gian nan chắp tay lĩnh mệnh, lui lại mấy bước, sau đó cấp tốc quay đầu rời đi, ngay cả áo tơi mũ rộng vành đều không dùng, đội mưa bước đi ra đại trướng.


Cổn Long hạp!


Là khu vực hiểm trở nhất lưu vực Đông Vực Giang, bình thường bờ hai bên sườn núi cách mặt sông có hai trượng.


Do lưu vực sông ở khu vực này đột ngột bị thu hẹp, nên bình thường dòng nước ở đây chảy xiết dị thường, nhìn trông giống Cự Long bay lên, cho nên gọi là Cổn Long hạp.


Lúc này nước sông đang tăng vọt, nước mưa từ thượng du đổ về vùng này bị địa hình thu hẹp lại làm nước càng dâng cao, dòng nước cũng càng chảy xiết, có thể nói như là gào thét.


Lúc bình thường, người qua lại nơi đây cũng đã khó, hiện tại mưa to như trút nước, dòng nước điên cuồng, lại càng khó khăn hơn.


Vì thế khu vực này đại quân là không cách nào vượt qua, trở thành một tấm bình phong thiên nhiên, nên cách nơi này 30 dặm, có một chỗ đồn trú cất dấu lương thực của quân Tống.


Trình độ nào đó mà nói, nơi đây cũng là chỗ phòng thủ yếu nhất của đại quân, biên cảnh hai nước quá dài, cũng không có khả năng chia binh phủ kín tại tất cả vùng ven sông được, như thế không biết có bao nhiêu binh mới đủ dùng.


Trong âm thanh mưa to, phía Tống quốc bên kia mơ hồ truyền đến một hồi tiếng đánh nhau, sau khi động tĩnh lắng lại về sau, từ phía bờ bên kia có hơn mười tu sĩ bay vọt đến, cùng với hai tên tướng lĩnh bên này xuất hiện tụ họp.


“Thế nào?” Một tướng lĩnh vội hỏi.


Một tu sĩ trả lời: “Mưa to tương trợ, đối diện phòng thủ buông thả, mấy tên tu sĩ thế mà tập hợp một chỗ tránh mưa uống rượu, bị chúng ta hốt trọn ổ, mưa lớn, âm thanh động thủ hẳn là đã được che giấu, nói đến vẫn là do chọn thời cơ động thủ rất tốt.”


Tướng lĩnh lại hỏi: “Những người khác đâu?”


Tu sĩ kia đáp: “Đang còn ở lại giúp đại quân dò đường, theo tên bị bắt nói, vùng ven sông còn có tu sĩ không định kỳ đi tuần, cho nên không thể không cẩn thận. Chỉ là cái thứ này. . .” Hắn quay đầu nhìn dòng nước gào thét sau lưng nói, “Có thể đi qua sao?”


“Chúng ta đã hạ lập quân lệnh, không quản được nhiều như vậy.” Một tướng lĩnh khác ném cho câu nói xong trong bóng tối mò mẫm quay trở về.


Không bao lâu, một hồi tiếng bước chân gấp rút truyền đến, một lượng lớn nhân mã ẩn nấp trong mưa chạy tới, mỗi người trên vai đều vác theo một đoạn gỗ tròn.


Không cần nhiều lời, một tiếng ra lệnh, “Nhảy!”


Tốp quân sĩ ôm gỗ tròn đầu tiên liền dũng cảm quên mình nhảy xuống, vừa nhảy xuống thoáng chốc liền bị dòng nước gào thét quay cuồng nuốt đi mất.