Trên Giang hà, Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu nhìn bên bờ sông sóng cuộn, lặng im.
Một bóng người bay tới, Hạ Hoa là người đến cuối cùng. Hạ Hoa chậm rãi bước lên đứng ngang hàng với hai người.
Trịnh Cửu Tiêu nghiêng người nhìn Hạ Hoa, lạnh nhạt nói: “Hạ chưởng môn làm chúng ta chờ lâu.”
Hạ Hoa khẽ thở dài: “Haiz.”
Phí Trường Lưu hỏi: “Cớ gì thở dài?”
Hạ Hoa nói: “Biết rồi còn hỏi, kêu ta đến gặp mặt chẳng phải vì lòng không nắm chắc sao?”
Ba người và đệ tử ba phái bị Thiên Ngọc môn tách ra các nơi Nam châu giúp đỡ đại quân tiếp nhận Nam châu.
Phí Trường Lưu nói: “Người ngựa của Thương Triêu Tông đã bị đánh tan khống chế, xem tình huống này thì Thiên Ngọc môn thật sự muốn xuống tay với bên Thương Triêu Tông, không biết có giữ lại mạng sống của hắn không.”
Hạ Hoa khịt mũi: “Các ngươi mà lo gì chuyện này, đang do dự nên đứng về phe ai mới đúng đi?”
Trịnh Cửu Tiêu hỏi: “Ngưu Hữu Đạo đi đâu? Đang làm gì? Hắn quá yên lặng, hắn thật sự chắp tay nhường cơ nghiệp không dễ gầy dựng cho người sao? Triều đình sắc phong Thương Triêu Tông làm thứ sử Nam châu là vì sao? Đơn giản là châm ngòi ly gián sao? Có khi nào liên quan đến Ngưu Hữu Đạo không?”
Hiện trường yên lặng chỉ có tiếng gió thổi, sóng vỗ.
Bọn họ đối mặt lựa chọn khó khăn. Thật ra cũng không khó gì, trước đó đã hỏi ý Ngưu Hữu Đạo về việc có nên nghe theo Thiên Ngọc môn điều khiển không, hắn không ngăn cản, đã đồng ý. Nhưng bây giờ Thiên Ngọc môn giơ búa muốn bứng ổ của Ngưu Hữu Đạo, sau này Nam châu không có chỗ cho hắn nương náu, hắn sẽ nuốt trôi cục tức này sao?
Ngưu Hữu Đạo đồng ý cho họ phối hợp Thiên Ngọc môn đánh chiếm Nam châu phân chia lợi ích, nhưng hắn không đồng ý họ động chạm vào ích lợi của mình. Nếu họ phối hợp Thiên Ngọc môn làm tiếp tức là trở mặt với Ngưu Hữu Đạo.
Có một số việc bọn họ đã dự đoán từ trước, biết cuối cùng sẽ đến kết quả thế này, nhưng vì ích lợi cho môn phái của mình họ tính đi một bước xem một bước.
Nói trắng ra là hy vọng trong quá trình này Thiên Ngọc môn xử luôn Ngưu Hữu Đạo, ai ngờ xong chuyện Thiên Ngọc môn hỏi ngược lại họ có biết hắn đi đâu không?
Thiên Ngọc môn trượt tay, Ngưu Hữu Đạo mất tích?
Từ lúc biết tin tức này là bọn họ rối rắm, càng đến giai đoạn này càng lo sợ không yên. Có nên tiếp tục phối hợp Thiên Ngọc môn làm tiếp không?
Quan trọng là Ngưu Hữu Đạo không dễ chọc, mấy năm nay họ làm bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hạ Hoa cười khổ nói: “Không ngờ bất giác ba phái chúng ta đã kiêng kị Ngưu Hữu Đạo như vậy. Các người nói xem nên làm thế nào?”
Làm sao bây giờ? Có thể làm sao?
Trịnh Cửu Tiêu nói:
“Tự hắn không lộ mặt thì chúng ta biết làm sao? Chúng ta không thể khi không ở chỗ này cản tay Thiên Ngọc môn đi? Chúng ta cản được sao? Hơn nữa sợ là chính hắn cũng không có cách nào, hắn làm gì được Thiên Ngọc môn? Dù chuyện triều đình sắc phong Thương Triêu Tông có liên quan đến hắn nhưng được ích gì? Chỉ gợi lên đôi chút mâu thuẫn.”
Tuy nói vậy nhưng ai đều biết ba phái theo phe Ngưu Hữu Đạo, mấy năm nay hắn không bạc đãi môn phái của họ, thậm chí chủ động trợ giúp số tiền lớn. Giờ bọn họ đi theo Thiên Ngọc môn cắn Ngưu Hữu Đạo về tình về lý đều không nói được.
Hạ Hoa nhìn hướng Phí Trường Lưu, hỏi:
“Ý Phí huynh thế nào?”
Phí Trường Lưu lặng im, sau cùng do dự nói:
“Tình huống đã như vậy, chúng ta cũng có nỗi khó xử, tự hắn không lên tiếng, không để bụng thì không đến lượt chúng ta trở mặt với Thiên Ngọc môn.”
Hạ Hoa nhẹ gật đầu nói:
“Nói có lý.”
Ba người nói chuyện xác nhận thái độ của đối phương, thống nhất với nhau, ổn định nỗi lòng do dự bất an.
Ba người chạm mặt lần này cũng vì việc này, phải cùng nhau tiến lùi. Nếu không rõ ràng ý của hai nhà khác, một mình tự quyết định thì thế mỏng sức yếu, khi không rõ tương lai nên ôm chặt nhau giảm bớt bất an, lỡ có chuyện gì cũng biết ăn nói với môn phái của mình.
Quyết định phương hướng chấm dứt tâm sự rồi Phí Trường Lưu nói:
“Chúng ta không tiện cùng vắng mặt quá lâu, nếu không dễ chọc Thiên Ngọc môn suy nghĩ nhiều gây khúc chiết. Giải tán đi, ai về nhà nấy, tùy thời giữ liên lạc.”
Hạ Hoa gật đầu đồng ý:
“Tốt!”
Trịnh Cửu Tiêu mới chắp tay chào hai người thì một kim sí mang đến tin tức bay tới.
Đệ tử lại gần dâng lên:
“Chưởng môn!”
Hạ Hoa, Phí Trường Lưu liếc nhau, hai người không tiện dòm ngó riêng tư thông tin trong môn phái của Trịnh Cửu Tiêu nên từ biệt rời đi.
Trịnh Cửu Tiêu đọc thư, mặt biến sắc ngước đầu hét lên:
“Hai vị dừng bước!”
Phí Trường Lưu, Hạ Hoa chạm mặt với đệ tử phái mình định đi nghe kêu xoay người lại.
Trịnh Cửu Tiêu giơ thư:
“Ngưu Hữu Đạo gửi thư đến!”
Phí Trường Lưu, Hạ Hoa đứng xa nhìn rồi sải bước trở lại.
Ngay lúc này hai con kim sí sà xuống tay đệ tử hai phái.
Hai người nhận thư chụm đầu xem, trên thư ghi: Lập tức tập kết đệ tử tinh nhuệ của bổn phái đi Thượng Bình thành, hộ giá cho vương gia!
Ngưu Hữu Đạo.
Phí Trường Lưu, Hạ Hoa ngẩng đầu lên ngó nhau rồi cùng quay sang nhìn Trịnh Cửu Tiêu mặt cứng ngắc.
Trịnh Cửu Tiêu rất rối rắm hỏi ý của hai người:
“Làm sao bây giờ?”
Phí Trường Lưu, Hạ Hoa không kịp phát biểu ý kiến đã có đệ tử hai phái liên tiếp đưa mật thư phong kín đến.
Trịnh Cửu Tiêu nhìn biểu tình của hai người nghiêm túc xem thư, dường như nhận ra điều gì, gã bất chấp có riêng tư hay không đưa đầu tới trước mặt hai người. Phí Trường Lưu, Hạ Hoa không phản đối Trịnh Cửu Tiêu duỗi đầu nhìn thư trên tay họ.
Trịnh Cửu Tiêu xem xong thở phào, nội dung thư ba nhà giống nhau, làm gã tưởng Ngưu Hữu Đạo chỉ gửi cho mình, nay xem ra gửi thư cho ba nhà cùng lúc.
Đến lượt Hạ Hoa ngước đầu hỏi:
“Làm sao bây giờ?:
Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu cũng muốn biết phải làm sao, phong thư làm ba người rối rắm.
Lúc trước có tự an ủi mình nói Ngưu Hữu Đạo không lên tiếng, nhưng giờ hắn đã hé răng, còn là kết quả mà họ không muốn đối mặt nhất. Nên nghe lời hay không?
Cơ mặt ba người căng cứng, nội dung trong thư không chút thương lượng mà càng như trực tiếp ra lệnh, mệnh cho họ đi chấp hành, không có đường cãi lại.
Phong thư toát ra sự cứng rắn.
Từ khi ba phái kết bạn với Ngưu Hữu Đạo đến nay chưa từng thấy hắn có thái độ cứng rắn với họ như vậy.
Phủ nha Thượng Bình thành lại đón kim sí đáp xuống, cấp báo lần nữa đưa tới trên bàn Phượng Lăng Ba.
Phượng Lăng Ba ngồi sau bàn không dám xem cấp báo, hiện giờ lão sứt đầu mẻ trán, sốt ruột đỏ mắt. Nhưng Phượng Lăng Ba còn giữ bình tĩnh được, sắc mặt âm trầm.
Lúc trước Phượng Lăng Ba không chắc vì sao đám người Thiên Ngọc môn đột nhiên trở lại Thượng Bình thành, vì sao kêu lão tạm ngừng ra tay với Mông Sơn Minh, giờ thì đã hơi hiểu.
Đoàn người Bành Hựu Tại chạy nhanh tới chỗ Kim châu, dọc đường trưng dụng ngựa trong trạm dịch Nam châu, gây động tĩnh lớn như vậy không thể giấu Phượng Lăng Ba tọa trấn Nam châu.
Nam châu chưa hoàn toàn ổn định, mới được tiếp nhận, chưa hình thành thám tử thăm dò ngoài lãnh địa, trước mắt chủ yếu nhằm vào bên trong nên mới không phát hiện đại quân bên Kim châu tập kết. Mãi khi trú quân biên cảnh Nam châu phái thám tử truyền tin về đại quân Kim châu đã đến gần, Phượng Lăng Ba mới phát hiện khác lạ.
Lúc này đại quân Kim châu đến gần là có ý gì?
Phượng Lăng Ba đã hiểu vì sao Bành Hựu Tại vội vã chạy đến Kim châu.
Triều đình đột nhiên sắc phong Thương Triêu Tông làm thứ sử Nam châu!
Kim châu đột nhiên cử đại quân đến!
Trú quân các nơi bên dưới lại truyền tin là một số đệ tử ba phái chưa được cho phép đã rời khỏi trú quân, một đường trưng dụng ngựa của trạm dịch thay đi bộ. Đệ tử ba phái tụ tập lấy chưởng môn dẫn đầu ép hướng Thượng Bình thành.
Trạm dịch nằm trong kiểm soát của Phượng Lăng Ba, ba phái công nhiên chạy đến không qua mắt lão được, bị nắm giữ chặt chẽ tiến độ lên đường.
Một chuỗi hiện tượng khác lạ liên tục xảy ra, Phượng Lăng Ba chợt nhận ra không ổn, cũng biết tại sao Thiên Ngọc môn ra lệnh tạm ngừng ra tay với bên Thương Triêu Tông.